Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2445: Tên tiểu gia hỏa kia nuốt mất Hắc Động rồi (2)

“Đợi lát nữa Độc Cô Vân Dao sắp đi ra rồi, đại ca trực tiếp làm theo lời nói của đệ, chinh phục được nàng.”
“Nhất định là sẽ quỳ gối dưới gấu áo đen của huynh.”
Ba người còn lại cũng là gật đầu phụ họa.
“Đại ca xuất mã, chắc chắn mã đáo thành công!”
“Chúc đại nga tối nay có thể ngựa phi nước đại, vung roi lên đường!”
“Chính là tối nay, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Lâu Bản Vĩ kích động.
Hắn vỗ xương đùi một cái, hưng phấn nói: “Được! Mấy người đều chuẩn bị một chút, một lát nữa làm chút đậu phộng!”
“Không có vấn đề, đại ca!” Mọi người trăm miệng một lời.
Lâu Bản Vĩ đứng dậy vuốt áo choàng, liếc mắt ra hiệu cho mọi người, vút một cái đi qua góc cua ở trên đường.
Hắn tràn đầy niềm tin, một bộ dáng vẻ nhất định phải xử lý được.
Đây là góc tường Độc Cô Vân Dao nhất định phải đi qua.
Lâu Bản Vĩ chuẩn bị để cho Độc Cô Vân Dao cảm nhận một chút, cái gì gọi là ở góc rẽ gặp được người thích.
Vì thế hắn đứng chờ ở các loại góc tường.
Đó là bởi vì trên cơ sở sách lược Cẩu Tử tặng, hắn đã tăng thêm một chút lý giải của bản thân.
Đó chính là ở trên cơ sở không biết xấu hổ, tăng thêm một chút mơ mộng.
Gặp nhau ở gã rẽ, cảm giác lãng mạn đó đã trực tiếp được kéo căng!
Tiếp đó thuận thế hôn lên mò xuống dưới, vậy thì…
Lâu Bản Vĩ cười ra tiếng ở trong lòng.
Hắn tin tưởng chắc chắn loại hành động và phương pháp này, nhất định sẽ có hiệu quả.
Chỉ chốc lát sau.
Độc Cô Vân Dao bước từng bước chân dãi trắng nõn, thân hình uốn éo giống như thủy xà cùng với bờ mông đào mật đi đến.
Cẩu Tử hưng phấn hô lớn: “Mục tiêu xuất hiện, nhanh nhanh nhanh, hiệu ứng đặc biệt bên trên.”
Linh Vương nghe vậy vội vã phất tay.
Chỉ thấy đất bằng bất ngờ dâng lên một trận gió lốc nho nhỏ, vừa đúng lúc xoay quanh người Lâu Bản Vĩ.
Con gió lốc nho nhỏ này khiến áo đen cả người của Lâu Bản Vĩ phồng lên, khiến áo choáng đen của hắn đón gió bay lên, phập phồng mãnh liệt.
Vừa đúng lúc Độc Cô Vân Dao đi đến góc tường.
Thời điểm nàng chỉ còn thiếu một chút nữa là đụng vào trước ngực Lâu Bản Vĩ.
Đột nhiên Độc Cô Vân Dao dừng bước, trong nháy mắt thân thể đã mãnh liệt phản ứng lại, cũng nhanh chóng lui về phía sau hai bước.
Nàng nhìn rõ người ở góc rẽ chính là Lâu Bản Vĩ, thì lập tức lông mày nhíu lại, cả mặt lộ vẻ đề phòng.
Lâu Bản Vĩ thấy nàng không đụng vào lồng ngực của mình, vội vàng thay đổi sách lược.
Hắn thâm tình chậm rãi lên tiếng nói: “Độc Cô Vân Dao, trong vô số sinh linh của thiên hạ, nhưng hết lần này đến lần khác vận mệnh lại khiến cho ta gặp gỡ nàng ở đây.”
“Đây cũng không phải là điều dùng một chữ trùng hợp để khái quát, đây là duyên phận trời cao ban cho, chúng ta phải trân quý thật tốt. Vì thế, ta có thể ôm nàng được không? Dùng danh nghĩa của duyên phận.”
“Cút!”
Cả mặt Độc Cô Vân Dao đen xì nói một câu.
Nàng căn bản không để ý đến công tử ăn chơi Lâu Bản Vĩ, chỉ muốn lách qua bên người hắn.
Lâu Bản Vĩ không nói hai lời nghênh đón lây, ngăn ở trước mặt của nàng.
Hắn muốn phát huy tinh thần da mặt dày không biết xấu hổ đến cực điểm, quấn quít chặt lấy nàng.
“Vân Dao, phía trước vẫn còn con đường dài để đi, ta và nàng tìm kiếm ngược xuôi, nàng muốn đi đâu ta có thể làm bạn với nàng, ở bên nhau chính là lời tỏ tình tốt nhất.”
Độc Cô Vân Dao nhìn thấy con đường phía trước bị ngăn cản, lại nghe thấy Lâu Bản Vĩ nói rõ ác tâm của mình như vậy.
Nàng quả thực là tức giận trong lòng, cả người nổi hết da gà.
Đây là một loại phản ứng băng lửa hai tầng cùng áp.
“Đăng đồ lãng tử, cách ta xa một chút! Nếu như ngươi còn đi theo ta nữa, ta sẽ cho ngươi biết mặt!”
Dứt lời, Độc Cô Vân Dao trực tiếp rút lợi kiếm ra, kề ở trên cổ Lâu Bản Vĩ.
“Hỏi thế gian tình là gì, mà cứ khiến người ta thề nguyền sống chết… Tình không biết từ đâu đến, mà một hướng thâm tình, không biết kết cục ra sao, mà vẫn luôn chờ đợi…”
Vừa nói, hai ngón tay Lâu Bản Vĩ duỗi ra, nhẹ nhàng đẩy trường kiếm ra ngoài.
“Vân Dao tại sao nàng lại không có lòng thương tiếc mà đi hạ thủ với một người là mỹ nam tử chứ?”
“Lòng yêu thích cái đẹp người nào cũng có, tình cảm hâm mộ ta không có cách nào kìm chế được, ta cảm mến nàng, tại sao lại trở thành đăng đồ lãng tử trong miệng của nàng chứ?”
Lời nói của Lâu Bản Vĩ chính trực ngay thẳng, ngữ khí thâm tình ánh mắt sâu sắc.
Trong thâm tình còn xen lẫn ưu thương nhàn nhạt, bên trong sâu sắc còn mang theo từng tia từng tia u buồn.
“Cút!”
Độc Cô Vân Dao chỉ cảm thấy một cỗ tà khí nhập thể, cả người một trận lạnh buốt, trong lòng vô cùng ghê tởm.
Nàng trực tiếp đá một cước vào trên lồng ngực của Lâu Bản Vĩ, trong nháy mắt đã đá hắn bay ra ra hơn mười mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận