Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 909: Ta còn hiểu trận pháp? (1)

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, lúc này vừa nói đến những nhân vật lớn này, nhanh như vậy mà đã gặp được ba người họ.
Nhưng mà.
Càng khiến bọn họ kinh hãi hơn.
Ba người này lại đi thẳng về phía họ, hơn nữa còn lịch sự khách sáo hỏi: "Xin hỏi, vị nào là chủ quán ở đây?"
"Tìm ta?"
Ông chủ đình viện nghe thấy, cũng không dám duỗi thẳng đầu lưỡi, ấp úng ngập ngừng trả lời: "Ta ta ta, ta là..."
"Ối dà, thì ra ngươi chính là chủ quán".
Ba người nhiệt tình bước đến, lịch sự nói: "Chúng ta là ba huynh đệ Lâm thị, Lâm Thiên, Lâm Địa, Lâm Nhân, lần này đến đây là có chuyện muốn phiền đến chủ quán".
Ông chủ choáng váng.
Ba người này, sao lại khách khí với hắn như vậy?
Đúng là khiến hắn thụ sủng nhược kinh.
Hắn chỉ là một chủ quán nhỏ, làm sao chịu được sự khiêm nhường của ba vị ngũ phẩm trận pháp đại sư như thế, lập tức cung kính đáp lại: "Ba vị đại nhân có chuyện gì xin cứ việc dặn dò tiểu dân, tiểu dân nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Ấy!
Lâm Nhân đẩy tay một cái, vội vàng nói: "Cái gì mà dặn dò với không dặn dò, là nhờ giúp đỡ."
Dứt lời.
Vung tay một cái, một bộ Tiên Khí cấp thấp đã rơi vào tay ông chủ quán.
Thấy thế.
Lâm Thiên và Lâm Địa rất hài lòng với cách làm của Lâm Nhân.
Dù sao bọn họ cũng đã nghe ngóng kỹ càng, vị kia đang ở trong đình viện này.
Bây giờ bọn họ đến đây e là cũng nằm trong dự đoán của hắn, vì vậy thái độ của bọn họ lúc này cực kỳ quan trọng.
Bộ Tiên Khí nặng trĩu này, khiến ông chủ quán kinh ngạc không thốt nên lời.
Cái này...
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Một tên dân đen như hắn có tài đức gì mà lại được đối đãi như vậy!
"Ba vị đại nhân, xin hỏi rốt cuộc các vị có chuyện gì thế, tôi đây...
M9".
Vẻ mặt ông chủ nhỏ đau khổ, trong lòng lại thấp thỏm đến cực điểm.
"Ha ha, chủ quán, ngươi không cần phải căng thẳng như thế".
Lâm Thiên cười nói: "Bọn ta chỉ muốn làm phiền ngươi đến sau đình viện chuyển lời giúp, nói rằng ba huynh đệ Lâm thị chúng ta xin cầu kiến".
"Chuyển lời?"
"Phía sau đình viện?"
Ông chủ quán ngạc nhiên.
Ổ sau đình viện của hắn, chẳng phải chỗ là người thanh niên nghèo chỉ còn tiền vàng đang ở sao?
Ba nhân vật lớn này chạy đến đây, chỉ vì muốn cầu kiến hắn, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Nhưng dù trong lòng vạn sự khó hiểu, hắn ta cũng không dám từ chối.
"Phiền ba vị đại nhân đợi một chút, ta sẽ đi chuyển lời ngay."
Ông chủ bước về phía sau của đình viện, gõ gõ cửa.
"Xin hỏi có việc gì không?"
Dịch Phong mở cửa viện, ló đầu ra hỏi với đôi mắt còn ngái ngủ.
Ông chủ còn chưa kịp đáp lại, ba người Lâm Thiên thấy Dịch Phong ló đầu ra thì vội vàng tiến lên.
"Chúng đệ tử, bái kiến tiền bối".
Bước đến trước cửa, ba người đồng thanh, cúi đầu cung kính.
Tiếng gọi này.
Dọa ông chủ quán trọ sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
Tiền bối?
Trán hắn đổ mồ hôi lạnh.
Điều này có nghĩa là gì?
Đây há chẳng phải tên thanh niên nghèo chỉ có tiền vàng này là một cao nhân còn mạnh hơn cả ba huynh đệ Lâm thị?
Ngay lập tức hắn ta cũng hiểu ra tại sao ba người Lâm Thiên lại khách khí với hắn, là bởi vì trong đình viện của hắn có một vị cao thủ còn mạnh hơn cả ba huynh đệ Lâm thị đang ở.
Làm sao hắn ta cũng không ngờ được cái đình viện nhỏ bé này của mình lại có thể chứa được một con rồng to lớn như thế.
"Làm sao đây làm sao bây giờ?"
Nhất thời, hắn ta lo lắng run rẩy.
Phải biết rằng, trước đây thái độ của hắn ta với Dịch Phong dù không tính là tồi tệ lắm nhưng nhất định không thể coi là tốt được.
ngộ nhỡ Dịch Phong ghi thù, vậy chẳng phải là một chưởng đã đánh chết hắn ta rồi sao?
Thế nhưng sợ tới sợ lui, trong lòng cũng thấy khó hiểu, tại sao một vị cao thủ như thế bỗng nhiên lại tới chỗ này của hắn ta?
Hơn nữa trước giờ hắn ta còn chưa từng nghe thấy.
Theo lý thuyết, cao nhân có thể trở thành tiền bối của ba huynh đệ Lâm thị, thì hắn ta cũng phải nghe qua rồi chứ.
Bỗng nhiên.
Hắn ta nhớ tới gì đó, bất giác nhìn về phía Dịch Phong.
Hắn...
Chắc hắn không phải là đại sư trận pháp cấp bảy đâu nhỉ?
Hắn ta vừa nghĩ như thế, ba huynh đệ Lâm Thiên đã cho hắn ta đáp án.
"Chỉ sợ là tiền bối không nhớ chúng đệ tử, nhưng ngày đó khi ở Lạc Nhật Sơn Cốc, kí ức của chúng đệ tử về tiền bối vẫn còn nhớ như in".
Ba huynh đệ Lâm thị cung kính nói.
Chà!
Quả nhiên là thết Vị này thật sự là đại sư trận pháp cấp bảy.
Chủ quán trọ hít vào một hơi khí lạnh, sống lưng lạnh toát.
Lạc Nhật Sơn Cốc.
Đó không phải nơi lúc trước xuất hiện Ma Thiên đại trận sao?
Nghe xong, Dịch Phong nhíu mày.
Đương nhiên hắn nhớ được khi bước ra từ sơn cốc, có hơn một ngàn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
E là ba người này cũng nằm trong số đó.
Nhưng mẹ nó, lúc đó nhìn chằm chằm hắn cũng đã đành, bây giờ còn đến tìm hắn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận