Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2307: Lần sau nhất định (1)

Lời này vừa mới đến miệng, hai huynh đệ còn lại cũng chăm chú nhìn đến.
Vào lúc các huynh đệ yên lặng nhìn.
Dịch Phong bỏ chén rượu trong tay xuống, mỉm cười hơi lắc đầu.
“Ha ha ha…”
“Thống nhất Nam Châu, xây dựng hoàng triều.”
“Lời đồn ở bên ngoài, tại sao càng ngày càng không giống bình thường vậy?”
Nói xong, Dịch Phong nhìn về phía ba huynh đệ còn lại, cả mặt thản nhiên lên tiếng trả lời.
“Huynh đệ chúng ta tính tình hợp nhau, đều không phải người theo đuổi bá nghiệp cái gì cả, năm đó thành lập Tân Kiếm Tông, cũng là hành động bất đắc dĩ vì để báo thù, chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”
“Kỳ thực rất nhiều lời ta không nói, chắc chắn mọi người cũng có thể đoán được.”
“Ở trong mắt của Dịch Phong ta, công danh lợi lộc giống như mây trôi, hồng trần đủ loại mây khói, kiếp này có thể có mấy người sống chết chi giao ba người, không còn gì nuối tiếc nữa.”
Nghe đến đó, ba huynh đệ đều lộ ra ý cười ăn ý.
Con cóc vẫn còn có chút tò mò, cả mặt đập nồi dìm thuyền cố chấp hỏi đến cùng.
“Dịch đại ca, vậy nếu như nhất định ta muốn nghe một chút, vậy huynh còn có theo đuổi gì không?”
Nghe xong, Dịch Phong suy nghĩ một chút, nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời hờ hững lên tiếng.
“Nếu như nhất định phải nói theo đuổi thì…”
“Bây giờ, ta đã tìm đến cánh cửa của kiếm đạo, thật sự có cái gì muốn làm, thì đó chính là theo đuổi kiếm đạo mạnh nhất, cảm ngộ đại đạo kiếm!”
“Nghe nói, bí cảnh Bắc Hàn có một chỗ Hư Không Kiếm Trủng, trong đó có vô số danh kiếm thiên hạ do huyền băng vạn năm phong tàng, ta có hứng thú muốn đến đó xem thử, cảm ngộ kiếm đạo!”
Nghe thấy lời này, con cóc và con ốc sên cũng hơi gật đầu.
Người thanh niên áo đen không có chút bất ngờ nào, trong mắt cũng lộ ra một tia ý cười buồn ngủ, giống như nghe đến có chút nhàm chán, không khơi lên được một chút nào hào hứng của hắn.
Người thanh niên áo đen thuận miệng ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ nhập nhèm lên tiếng mắng chửi.
“A…”
“Bản đại gia đã biết, điều mong muốn trong lòng của ngươi nhất định còn nhàm chán hơn so với thế nhân suy đoán…”
Nghe xong, con cóc cả mặt khinh bỉ nhìn lại, hỏi ngược lại.
“Thế này còn nhàm chán?”
“Trở thành kiếm tu mạnh nhất đương thế, nghĩ lại cũng khiến người khác kích động! Tương lai nếu như Dịch Phong đạt thành tâm nguyện, mấy người huynh đệ chúng ta có thể diện bao nhiêu?!”
“Đây không phải mạnh hơn so với làm tông môn, làm hoàng đế gấp trăm lần sao?”
“Ngươi ngược lại cũng nói một chút xem, có tâm nguyện gì, so với cảm ngộ đại đạo kiếm còn thú vị hơn?”
Thú vị?!
Nói đến chủ đề này, thoáng cái người thanh niên áo đen dựng dậy tinh thần.
Vù một cái đứng dậy!
Một cước đạp lên băng ghế bằng ngọc, mặt mày hớn hở bắt đầu nói!
“Tương lai bản đại gia nhất định phải làm tra nam lợi hại nhất!”
“Cảm ngộ kiếm đạo có gì thú vị, nào có nhìn thấy đủ loại tiểu tỷ tỷ thú vị?”
“Năm đó trên người bản đại gia chẳng có gì, đã bỏ lỡ không ít giai nhân, vào thời điểm không có sức mạnh bảo vệ người khác, gặp được tiểu tỷ tỷ động tâm, bây giờ nhớ lại vẫn còn khiến cho ruột gan người ta đứt ra từng khúc! Chuyện thế gian khiến cho lòng người đau nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!”
“Không biết rõ có bao nhiêu lần động làm, nhưng đều bị hiện thực đáng giận đánh bại, bản đại gia ruột gan đứt từng khúc đã hơn chín ngàn lần rồi!”
“Bây giờ, bản đại gia quyết không cho phép loại việc này lại xảy ra nữa, vào lúc sinh thời, ta nhất định phải thưởng thức hết muôn hồng nghìn tía thế gian, để lại mười vạn tám ngàn đoạn truyền thuyết, trở thành lão tử mê người nhất, khiến cho vô số tiểu tỷ tỷ nghiêng đổ vì ta!”
Nói xong lời cuối cùng.
Người áo đen thuận tay ngắt một đóa hoa tươi bên cạnh, ngậm lên miệng, trên người thể hiện ra tạo hình thâm tình mê người.
Sau đó, cả mặt đắc ý nhìn về phía mọi người.
“Thế nào?”
“Chí hướng của bản đại gia, có phải rộng lớn hơn nhiều không?”
Nhìn tư thế phong tao kia.
Con cóc cả mặt im lặng lắc đầu, khinh thường lên tiếng nói.
“Ngươi đã gặp qua bao nhiêu muội tử động lòng rồi, đúng thật là thiết yêu tử vô địch? Khắp nơi hái hoa ngắt cỏ cái gì chứ, không sợ mệt đến chết sao.”
“Theo ta thấy, còn không thú vị bằng vui chơi giải trí.”
“Ta tình nguyện ở lại Tân Kiếm Tông chúng ta, mỗi ngày ăn ngon uống sướng, loại cuộc sống bao ăn bao ở này, mới là cuộc sống hoàn mỹ!”
Một bên, con ốc sên đã ngủ mất, bong bóng nước mũi lớn đế mức đủ để chiếu ra trăng tròn.
“Hô… hô…”
Mặc dù không lên tiếng, nhưng hành động thực tế đã thể hiện rõ ràng, chẳng có chuyện gì khiến cho con ốc sên hài lòng bằng đi ngủ.
Thấy bộ dáng kia.
Người thanh niên áo đen cả mặt im lặng, cũng lười tranh luận nhiều thêm.
Sau khi lần nữa cụng chén.
Người thanh niên lóe lên trong mây, không thấy tung tích, chỉ có tiếng cười tiêu sái vang vọng bầu trời đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận