Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1188: Mị tiên tử (1)

"Sớm biết có đường này, năm đó ở Bình Giang Thành không phải ăn trấu nuốt không trôi ẻ không ra rồi!"
Dịch Phong cảm khái kiếm tiền quá dễ dàng.
Nhưng hắn không biết là, chuyện hắn làm từ đầu đến cuối hoàn toàn bị người thu hết vào mắt "Ngươi theo dõi ở đây đi, ta lên lầu bốn một chuyến".
Trong đó có một nam tử nhìn giống quản gia phân phó với thuộc hạ một tiếng rồi đi thẳng lên lầu bốn.
Lầu bốn.
So với ba tầng khác, nơi này trang trí xa hoa, khí phái hơn nhiều.
Một nữ tử chân dài ăn mặc mỏng manh, chân trần dựa bên cửa sổ, trong tay cầm quỳnh tương ngọc dịch, ngắm nhìn phương xa.
Sau một lúc lâu, Cánh tay thon dài mới buông cốc xuống, từ tốn nói: "Vào đi".
Quản gia đang quỳ gối trước cửa đẩy cửa đi vào, bất kỳ nam nhân nào khi thấy nữ tử ăn mặc đơn bạc, đôi chân dài trắng nõn nhìn không sót cái gì thì với ai cũng đều là đại sát khí, nhưng nam tử trước mặt không dám nhìn nhiều, trực tiếp quỳ xuống trước mặt nữ tử.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Ánh mắt của nữ tử vẫn ngắm nhìn về phương xa như cũ, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, dễ thất quản gia đang làm phiền nàng.
Quản gia cúi thấp đầu, kể đầu đuôi những gì phát sinh ở tầng hai.
Nghe xong, nữ tử nhíu mày, lộ ra bộ dáng nghiền ngẫm.
"Người này chơi ăn gian hay gì, chứ sao chơi hay như vậy được..."
"Đúng lúc đang nhàm chán, đi, xuống đi, gọi người ở lầu hai lên đi, tự ta nhìn hắn.
Nữ tử khua tay nói.
"Vâng!"
Quản gia vội vã lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, bao gồm cả Dịch Phong, ba người được đưa lên lầu bốn.
Hai người còn lại là hai tên nam tử trẻ tuổi, khí chất bất phàm, rõ ràng là con em thế gia gia thế hiển hách.
Được đặt chân lên lầu bốn, hai người kích động không thôi.
Bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng, vừa mới lên thuyền, chơi ở lầu hai, lại đụng trúng quản gia đang chọn người lên lầu bốn chơi mạt chược, loại vinh hạnh thế này bình thường không phải ai cũng được hưởng.
Phải biết rằng, thuyền trưởng tuyến số tám xưng là Mị tiên tử, danh tiếng đã sớm truyền khắp toàn bộ Thiên Vực.
Vì nàng thân là thuyền trưởng, lại là người của Linh Lung Các, phần lớn chỉ mới nghe tên chứ chưa thấy người, chưa một ai có thể nhìn thấy chân thân nàng.
Hai người này đã sớm thèm thuồng vị Mị tiên tử này không thôi, cho nên lúc đi lên cầu thang bắt đầu chỉnh sửa vẻ ngoài của mình, chỉnh sửa kiểu tóc.
Trong lòng không nhịn được nghĩ rằng, chẳng lẽ Mị tiên tử đã sớm để ý tới mình rồi?
Nếu không, lầu hai nhiều tu giả như vậy, khi không lại chọn đúng mình?
Đúng, nhất định là như vậy.
"Chuyện ta lúc trước tay không trừ Hải Ma, thanh danh truyền xa, nhất định cũng truyền đến tai Mị tiên tử".
"Lúc trúc ta đơn đả độc đấu đi diệt một đoàn hải tặc, sự tích như vậy đã sớm truyền sắp các hòn đảo lân cận, sợ là Mị tiên tử cũng nghe thấy chuyện này của ta, tán thưởng có thừa".
Hai tên con em thế gia không hẹn cùng ảo tưởng như vậy.
Kích động căng thẳng đứng ở cửa ra vào lâu bốn, bộ dáng cứ sửa tới sửa lui.
Vừa sửa soạn vừa quan sát đánh giá đối phương.
Hai tên con em thế gia này nhìn nhau một cái, hiển nhiên đã từng nghe nói qua đối phương, cũng biết thực lực thanh danh đối phương thế nào, có thể được mời lên lầu bốn giống mình, đủ tư cách!
Chỉ là.
Tiểu tử bên cạnh này...
Ánh mắt hai người vô thức đánh giá Dịch Phong, hơi nhíu mày một chút.
Không có danh tiếng gì, ngoại trừ khí chất không tệ ra, thì quần áo vô cùng rẻ mạt, dựa vào cái gì mà cũng được mời lên lầu bốn này giống mình.
Mà lúc này Dịch Phong lại không thèm để ý bọn hắn.
Khi đi lên lầu bốn không chỉ không khẩn trương, không chỉ không xúc động, mà ngược lại mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Mẹ nó.
Cái tên thuyền trưởng chết tiệt này, mình với hắn đâu có quen biết gì, đang yên đang lành lại gọi hắn lên lầu bốn, hắn đang chém giết hăng say, kiếm lời thoải mái mà.
Còn đòi chơi mạt chược với hắn, đúng là ăn no rỗi việc, nếu không phải đang ngồi trên thuyền nhà người ta thì Dịch Phong còn nghĩ chỗ không muốn đến nhất là cái ổ chim của hắn.
Còn thêm hai con chim ngu ngốc bên cạnh này, không có việc gì thì nhìn chằm chằm lão tử như vậy chỉ.
Dịch Phong mất hết hứng thú, uể oải ngáp một cái, nhìn khác biệt hoàn toàn với hai con em thế gia đứng cạnh.
"Đại nhân, người đến rồi."
Quản gia cung kính đứng ở cửa ra vào, thấp giọng nói.
"Vào đi".
Bàn tay nữ tử đang ngồi trong gian phòng vung lên, một kiện sa đỏ bay lên không trung, sau đó rơi xuống đôi vai trần trụi của nàng.
Cùng lúc đó, cửa phòng tự động mở ra.
Nháy mắt khi cửa phòng mở ra, hai người trừng mắt nhìn thẳng, kém chút nữa chảy hết nước miếng xuống.
Quá đẹp.
Quả nhiên là Mị tiên tử danh bất hư truyền.
"Tại hạ Cố Đỗ Vân Cốc Phong Đảo, gặp qua Mị tiên tử".
"Tại hạ Phong Vô Tung Ngũ Hành Đảo, gặp qua Mị tiên tử".
Bạn cần đăng nhập để bình luận