Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 375: Hai lựa chọn

"Rất tốt".
Dịch Phong hài lòng gật đầu, lúc này hắn buông thanh trường kiếm trong tay ra, đặt mông ngồi xuống đất.
"Chúng ta hãy tiếp tục bàn tiếp về chuyện tiếp theo" Dịch Phong nói.
"Nói đi".
Nữ tử đồ trắng nhìn hắn, nói.
"Cho ngươi hai lựa chọn."
Dịch Phong nói: "Lựa chọn thứ nhất, chúng ta mỗi người một ngả và không mắc nợ nhau nữa. Đây là lựa chọn mà ta muốn, nhưng ta cũng phải nói sự thật cho ngươi biết. Bây giờ tu vi của ngươi đã bị phong ấn, không khác gì một người phàm, hơn nửa ngươi vẫn đang bị thương, ta e rằng ngươi sẽ khó mà kiên trì được lâu, hoặc chết khát, chết đói, hoặc bị dã thú ăn thịt, sau đó trở thành..."
"Được rồi, không cần nói nữa".
Nàng biết Dịch Phong sắp nói mình sẽ biến thành cục phân, nàng vội ngắt lời: "Còn lựa chọn thứ hai thì sao?"
"Được rồi, lựa chọn thứ hai là ngươi đi theo ta, nhưng ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta vô điều kiện, không ép buộc, không câu nệ" Dịch Phong nói.
"Ngươi muốn ta phục tùng một người phàm như ngươi?" Nàng nghi ngờ hỏi.
"Đúng, phục tùng vô điều kiện."
Dịch Phong trịnh trọng gật đầu, cầm thanh trường kiếm bên hông lên, nói: "Đương nhiên, ta sẽ tạm thời sử dụng thanh kiếm của ngươi. Ta cần vũ khí khi gặp dã thú."
"Ta tạm thời cho ngươi dùng thanh kiếm đó thì không thành vấn đề, nhưng muốn ta phục tùng ngươi thì không thể được!"
Nàng lạnh lùng lắc đầu với vẻ kiên quyết.
"Vậy thì không còn gì để nói nữa, chúng ta mỗi người một ngả!"
Dịch Phong nhún vai, ném thanh kiếm xuống đất rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.
"Ngươi..."
Thấy thế.
Nữ tử đồ trắng mặt đỏ bừng vì tức giận, nghiến chặt răng.
Nhưng nàng phải thừa nhận, nàng rất cần Dịch Phong.
Nếu Dịch Phong rời đi, nàng chắc chắn sẽ chết thảm hại với tình trạng hiện tại của nàng.
"Được, ta đồng ý."
Cuối cùng, sau một hồi do dự, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng và miễn cưỡng đồng ý.
"Đồng ý sớm thì tốt rồi, làm ta phải ném xuống rồi lại nhặt lên".
Dịch Phong tức giận liếc nàng một cái, sau đó lại nhặt thanh trường kiếm trên mặt đất lên với ánh mắt mong chờ.
Lúc đó, hắn nhớ thanh kiếm này tuyệt vời như thế nào.
Chỉ cần tùy tiện chém xuống một đường thì trong chốc lát, một ánh kiếm lớn xuất hiện.
"Đúng rồi, có lẽ ngươi mạnh hơn Võ Linh ấy nhỉ?" Dịch Phong vừa quan sát trường kiếm vừa nói "Võ Linh?"
Nữ tử đồ trắng giật mình, sau đó gật đầu.
"Xem ra quả nhiên ngươi là một cao thủ.
Dịch Phong trịnh trọng gật đầu và nói: "Nhưng người cũng đừng vì thế mà đánh giá thấp ta đấy. Ta đã từng ở cùng với Võ Linh trong thời gian ngắn, còn tận mắt thấy sức mạnh của hắn nữa.
Nói đến việc này, chúng ta có thể xem như là một nửa bạn bè đó!"
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử đồ trắng không còn sự lạnh lùng nữa, mà thay vào đó, ánh mắt nàng hơi mơ hồ mang theo chút khinh thường.
"Đúng rồi, lúc trước ngươi nói là ngươi đánh nhau với yêu thú.
Ý ngươi là trong ngọn núi này còn có yêu thú?" Dịch Phong đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, vội hỏi.
"Ngươi chưa gặp?"
Nữ tử đồ trắng ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên là chưa gặp, nếu gặp rồi thì ta hỏi ngươi làm gì?"
Dịch Phong hỏi ngược lại.
Nữ tử đồ trắng giật mình, sau đó hỏi: "Ta nhớ ngươi nói ngươi muốn băng qua Thập Vạn Đại Sơn để đến thành Bình Giang đúng không?"
"Đúng".
Dịch Phong gật đầu.
"Không phải có đường chính sao, sao ngươi không đi đường chính? Nữ tử đồ trắng hỏi.
"Trên đường chính có rất nhiều sơn tặc" Dịch Phong nói.
"Vậy ý của ngươi là ngươi muốn vượt qua Thập Vạn Đại Sơn chỉ để tránh bọn cướp?" Nữ tử đồ trắng với ánh mắt ngạc nhiên nhìn Dịch Phong.
"Đúng vậy."
"Theo ta, ngọn núi này an toàn hơn nhiều so với đường chính kia".
Dịch Phong gật đầu, nói.
Sau khi nghe được những lời nói của Dịch Phong, nữ tử đồ trắng không biết nên tỏ vẻ như nào cho phải, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, rốt cuộc nàng đụng phải tên quái dị nào thế này?
Không ngờ hắn có thể nghĩ rằng Thập Vạn Đại Sơn lại an toàn hơn đường chính?
"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, trong núi này thật sự có yêu thú à?" Dịch Phong hỏi: "Chính là cái loại yêu thú mà biết ăn thịt người ấy?"
"Đương nhiên."
Nữ tử đồ trắng gật đầu nói.
"Xem ra ta bất cẩn quá rồi, sớm biết nguy hiểm như vậy thì đã không nên lên núi!" Dịch Phong nghĩ lại còn rùng mình nói.
Nữ tử đồ trắng lắc đầu, cảm giác như bây giờ người phàm này mới biết sự nguy hiểm của Thập Vạn Đại Sơn này.
Càng đặc biệt hơn đó là, hắn bình yên vô sự mà vượt qua đến tận đây.
Cũng không biết có tính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc hay không.
"AI?
Đúng vào lúc này, nữ tử đồ trắng bỗng nhiên thốt lên một tiếng đau đớn, sau đó trên đùi trắng nõn của nàng xuất hiện một vết thương nhỏ xíu.
Mà Dịch Phong nhìn thấy vậy, cũng vội vàng động kiếm trong tay.
Keng ! Một con rắn dài nửa mét, trên người có những mảnh hoa văn hình thoi bị Dịch Phong chém thành hai nửa.
"Chết tiệt, đây là rắn lục mũi hếch!
Hắn dùng kiếm dài khều khều đầu con rắn dài đó, lập tức chau mày lại.
Nghe nói như vậy, sắc mặt của nữ tử đồ trắng cũng lập tức thay đổi.
Hiển nhiên nàng cũng đã từng nghe nói đến loài rắn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận