Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 391: Hạ thấp yêu cầu đoạt xá (1)

Xuất hiện trước mắt chỉ có đường và tường đá, chuyện này đối với tâm lý mỗi người đều là tra tấn cực lớn.
Điều an ủi duy nhất là trong tay họ vẫn còn đủ nước để uống, nhưng có nước lại không có đồ ăn cũng không cầm cự được bao lâu.
"Cần phải đi".
Một khắc sau Dịch Phong đứng dậy nói với bọn họ.
Hai người sắp ngủ nghe vậy vẻ mặt đầy đau khổ, nhìn người áo trắng trước mặt, thậm chí còn mang chút dáng vẻ thư sinh mà trong lòng tràn ngập phức tạp.
Bọn họ thật sự không thể hiểu được.
Hai Võ Đế bọn họ đều không sắp kiên trì được nữa rồi, mà Dịch Phong là một phàm nhân lại có sức lực tốt như vậy sao?
Cô Vô Niệm liếm liếm đầu lưỡi khô khốc, uể oải nói: "Dịch huynh đệ, ta thật sự không còn sức nữa, hay là hai người các ngươi đi trước đi".
"Nếu ngươi thật sự không đi, ngươi sẽ chết ở trong này."
Dịch Phong nhìn hắn nghiêm túc nói.
Hắn cũng hiểu được nếu nằm xuống sẽ rất thoải mái, nhưng đã nằm xuống thì sẽ không đứng dậy được.
"Nhưng mà ta thật sự không còn chút sức nào."
Sắc mặt Cô Vô Niệm khó coi nói.
"Các ngươi đứng lên đi, ta bảo đảm nửa ngày nữa sẽ cho các ngươi ăn đồ ăn" Về mặt Dịch Phong kiên định nói.
Nghe vậy.
Dù là Vân Yêu Yêu hay Cô Vô Niệm, đôi mắt đều trở nên sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Ta bảo đảm".
Dịch Phong kiên định gật đầu.
Nghe vậy.
Cũng không biết hai người lấy sức lực từ đâu mà đứng dậy, tiếp tục đi theo Dịch Phong.
Cứ như vậy lại trôi qua nửa ngày.
Nhìn thấy Cô Vô Niệm và Vân Yêu Yêu đều sắp ngã xuống, Dịch Phong dừng chân một chút, lấy từ trong ngực ra một miếng thịt bò khô.
Sau đó chia làm ba phần bằng nhau.
"Dịch huynh, ở chỗ ngươi còn thịt bò khô nữa ư?"
Hai mắt Cô Vô Niệm lóe ra sáng, cầm lấy thịt bò ăn ngấu nghiến, ngay cả Vân Yêu Yêu một bên cũng không nhã nhặn hơn bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, sắc mặt hai người tốt lên rất nhiều.
"Dịch huynh, thịt bò của ngươi là ở đâu ra vậy?" Cô Vô Niệm vội vàng hỏi.
"Đây là của ta còn lại từ trước, nhưng đã không còn bao nhiêu."
Dịch Phong lại lấy ra một miếng thịt bò khô nói: "Chỉ còn lại một miếng này.
Nhìn miếng thịt bò khô kia Cô Vô Niệm không nhịn được liếm liếm môi, chờ đợi nói: "Dịch huynh, ngươi tuyệt thật đấy, bằng khối thịt bò này, chúng ta còn có thể kiên trì thêm vài ngày".
Vân Yêu Yêu ở một bên cũng liếc nhìn Dịch Phong một cái.
Trên khuôn mặt xuất hiện vẻ hy vọng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lại là vài ngày.
Rốt cuộc miếng thịt bò khô cuối cùng cũng đã bị mọi người ăn xong...
Nhưng trước sau vẫn chưa trở lại được đại điện kia.
"Lúc này thật sự là không có đồ ăn rồi, đáng ghét, không gặp được một con yêu thú nào, bỏ đi."
Cô Vô Niệm lê bước chân nặng nề, sắc mặt tuyệt vọng nói.
Vân Yêu Yêu phía sau cũng không nói gì, hiển nhiên tinh thần cũng đã sa sút đến cực điểm.
"Không cần, chúng ta sẽ tới đích ngay lập tức thôi".
Dịch Phong nhìn hai người nói.
"Thật sao?"
Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn Dịch Phong.
Dịch Phong kiên định gật đầu, dẫn hai người tiếp tục đi.
Lại đi nửa ngày, vẫn chưa tới nơi mục tiêu theo lời Dịch Phong như cũ.
Mà rốt cuộc Cô Vô Niệm và Vân Yêu Yêu không đi nổi nữa, ai nấy đều đã đến giới hạn rồi.
"Ta thật sự không đi nổi nữa rồi".
Sắc mặt Cô Vô Niệm tái nhợt, nửa quỳ trên mặt đất, âm thanh suy yếu nói.
Vẻ mặt Vân Yêu Yêu cũng không cam lòng.
"Đi thêm nửa ngày nữa sẽ tới thôi."
Dịch Phong uống một ngụm nước, kiên định nói với hai người.
"Dịch huynh, ta không bao giờ... tin ngươi nữa, ta thật sự không đi nổi nữa rồi" Cô Vô Niệm lắc đầu nói: "Ta cũng không trách ngươi, nếu ngươi còn có thể đi, thì ngươi cứ một mình đi".
Vân Yêu Yêu cũng mấp máy đôi môi đỏ mọng, nâng đầu lên nói:
"Nếu không ngươi đi một mình đi".
"Lần này ta thật sự không lừa các ngươi, ta đã nhớ lại đường đây, chắc chắn đi thêm nửa ngày có thể tới được." Dịch Phong tỏ vẻ kiên định nói.
"Thật sao?"
Hai người nghi ngờ nhìn Dịch Phong.
"Thật sự!"
"Đi theo ta đi".
"Nếu nửa ngày nữa thật sự không đi đến nơi, các ngươi lại bỏ cuộc cũng không muộn" Dịch Phong nói.
Hai người liếc nhau.
Cắn chặt răng.
Thôi.
Lại cố gắng thêm nửa ngày vậy.
Nếu thật sự không đúng như lời Dịch Phong cũng chỉ là liều chết cực nhọc thêm nửa ngày thôi.
Cứ như vậy.
Dưới sự kiên trì của Dịch Phong, hai người kiên trì thêm nửa ngày lại nửa ngày.
Sau hai ngày, bụng hai người đói đến kêu vang, rốt cuộc tê liệt đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Dịch huynh, ta không bao giờ tin ngươi nữa, hôm nay nửa bước ta cũng không đi nổi nữa." Vẻ mặt Cô Vô Niệm oán niệm nói.
"Còn ngươi?"
Dịch Phong nhìn qua Vân Yêu Yêu hỏi.
Sắc mặt Vân Yêu Yêu khó coi lắc lắc đầu, hiển nhiên là cũng muốn từ bỏ.
Nhưng mà Dịch Phong lại cười cười.
"Các ngươi xem xem, đây là chỗ nào?" Dịch Phong nói.
Nghe vậy.
Hai người vội vàng nhìn lại.
Ngay lập tức phát hiện trước mắt hai người là một tòa đại điện khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận