Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 714: Thì ra ý của sư tôn là như thế

Chẳng bao lâu, tất cả mọi người đều lần lượt quỳ xuống và đồng thanh nói: "Tham kiến sư tôn!"
Dịch Phong đứng trên không trung, hắn lạnh lùng nhìn những người đang quỷ trước mặt mình.
"Thưa sư tôn, chúng ta.." Ngô Thiên hồ hỡi nói với Dịch Phong, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị Dịch Phong cắt ngang: "Ta cho các ngươi bước ra ngoài để học hỏi và đạt được thành tựu nào đó cho riêng mình, nhưng đây là kết quả các ngươi trả lại cho ta sao?"
"Dạ..." Ngô Thiên ngạc nhiên.
Dịch Phong nhìn Ngô Thiên, sau đó liếc nhìn đám người phía sau rồi hỏi: "Trước khi ra khỏi núi, ta cho các ngươi ra ngoài để làm được thứ gì đó lớn lao để vang danh thiên hạ, nhưng đây là thứ các ngươi đã đạt được à?"
Mọi người nhìn vào đống lửa vẫn đang cháy rừng rực, những miếng thịt được nướng xong xuôi nhưng đang ăn dở chất đầy trên chiếc giá sắt bên cạnh.
Hắn tức giận rồi vung tay thật mạnh, một tiếng nổ âm trời vang lên và chiếc giá sắt đã bị đập vỡ. Hắn mỉa mai: "Các ngươi chỉ biết đắm mình trong sự vui thú và buông thả thôi à?"
Hắn quát lớn hơn: "Các ngươi chẳng thể có chút bản lĩnh hay năng lực nào à? Cũng chẳng thể có chút quy củ, lề lối nào sao?"
À... Hóa ra vì thu phục được Lăng Hư giới nên họ đắc ý, kiêu ngạo và không xem lời sư phụ dặn ra gì... Không những thế, họ còn ăn mừng vui vẻ với nhau chỉ vì chuyện vặt vãnh ấy.
Lúc này, tất cả mọi người được Dịch Phong dạy dỗ đều cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt ai nấy đều trắng bệch, ủ rũ và không ai dám nói gì.
Thấy ai nấy đều uể oải, ủ rũ và nín thỉnh, Dịch Phong tức giận vì họ đã không chiến đấu hết mình rồi thở dài. Sau đó hắn nhìn sang Ngô Thiên rồi hỏi: "Ngươi vừa muốn nói cái gì?"
"Dạ.." Nghe vậy, mặt Ngô Thiên đỏ bừng, hắn ta nhanh chóng đáp lại: "Vì chẳng làm nên trò trống gì, nên ban nãy ta chỉ muốn ".
xin sư tôn giảm nhẹ hình phạt "Hừ!" Dịch Phong hừ lạnh rồi nói tiếp: "Nếu lần sau gặp lại, các ngươi vẫn giữ nguyên cái bộ dạng chết tiệt và tồi tệ này mà không chịu cố gắng hết mình để giỏi hơn, thì đừng nhận ta làm Nói xong, Dịch Phong trừng mắt nhìn Lâu Bản Vĩ.
sư phụ nữa Dù hắn ta đã thành khẩn cúi đầu và quỳ xuống, nhưng trong mắt Dịch Phong, trông Lâu Bản Vĩ chỉ như con rùa đang vô thức rụt cổ lại mà thôi.
"Cái thằng chó chết kia, đến ngươi mà cũng biết sợ à?" Hắn tức giận, mắng Lâu Bản Vĩ một câu rồi biến mất.
Khi đã chắc chắn rằng Dịch Phong không ở đây nữa, mọi người mới ngẩng đầu lên, trông vẻ mặt của họ ai nấy đều rất căng thẳng và khó coi.
"Trong mắt của sư phụ, Lăng Hư giới chẳng là cái đỉnh gì cả:
Trong đám người ấy, có một người vừa sụt sịt vừa nói: "Sư phụ thì vẫn là sư phụ mà, nếu xét về mọi mặt, ta làm sao so được với người."
"So sánh đã là gì, ngay cả tưởng tượng ra thôi chúng ta còn không nghĩ nổi" Một người khác nói.
"Nhưng giờ hãy nhìn thẳng vào thực tế đi, đến cả Lăng Hư giới mà sư tôn còn xem thường, vậy còn nơi nào khác có thể khiến người xem trọng không?" Ngô Thiên nhíu mày suy nghĩ.
Khi vậy, vài người ngơ ngác nhìn nhau.
Chẳng lẽ nơi sư tôn chú trọng chính là... Tiên giới?
"Nếu là vậy, xem ra ý của sư tôn khi người nói muốn giúp ta công thành danh toại, gặt hái được thành quả là khuyên ta hãy đến Tiên giới." Một người đệ tử nói: "Chứ ý của người hoàn toàn không phải là hãy đến Lăng Hư giới!"
"Thì ra là thế!" Tất cả mọi người ai nấy đều bàn tán sôi nổi hẳn lên, có người cảm thấy vừa ân hận vừa xấu hổ và nói: "Ta còn dương dương tự đắc chỉ vì ta thu phục được một Lăng Hư giới nhỏ nhoi, vặt vãnh nữa."
"Nói chí phải, ta đây cũng thấy xấu hổ vô cùng!"
"Nếu mọi việc đã thế này, thì bây giờ chúng ta hãy lên đường ngay thôi!"
Tiếp đó, có ai đó nói: "Nào mọi người, ngay bây giờ, hãy cùng nhau lang bạt đến Tiên giới!"
"Đồng ý! Chúng ta mau đi thôi!"
"Xuất phát!
Dịch Phong xách theo Lâu Bản Vĩ trong chớp mắt đã về đến võ quán của mình.
Vừa về đến nhà, hắn liền ném Lâu Bản Vĩ vào trong căn phòng tối nhỏ rồi đóng chặt cửa lại.
"Ngươi hãy ở trong đấy cho ta, cái thứ không nghe lời" Hắn mắng.
Dịch Phong nhìn về phía mấy thứ đang run cầm cập ở bên cạnh, một con chó nằm bò trên mặt đất run rẩy, một con rết nằm bò trên lưng con chó run rẩy và một con gấu co ro ở phía sau con chó run rẩy.
Và một âm hồn không biết trộn lẫn với đầu lâu khô từ khi nào, không dám vào võ quán, run rẩy lẩy bẩy ở trước cửa võ quán.
Hắn lườm mấy thứ kia một cái: "Mấy người các ngươi ngoan ngoãn nghe lời cho ta, nếu không thì đứa nào cũng sẽ ăn đập đấy".
Nói xong, Dịch Phong giơ nắm đấm như bao cát lớn của mình lên, ngón tay út vừa giơ lên: "Bây giờ ta chỉ cần đến một đầu ngón tay cũng có thể giết chết các ngươi."
Ánh mắt bốn thứ đó kinh sợ vội vàng lùi về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận