Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 799: Chúng ta đã bị người khác để mắt tới

"Rất tốt".
Trên mặt thanh niên tràn đầy vẻ vui mừng, trong mắt thoáng qua một tia u ám.
"Được rồi, được rồi, mau đưa tiền tới đi".
"Ở Nhật Nguyệt Phong, tìm một ngọn núi phía sau cho Lý gia".
Sau một hồi tranh chấp, huynh đệ ba người họ cùng với tài sản của mình và một phần Tiên Thạch mà Lý gia cho, cuối cùng cũng đã thu thập đủ chín nghìn vạn Tiên Thạch.
Sau khi vào tiền trang của Tụ Bảo các họ dùng chín nghìn vạn Tiên Thạch đổi lấy chín tấm một nghìn vạn Tiên Phiếu, vẻ mặt hí hửng rời khỏi Tụ Bảo các, chạy về hướng Thanh Thiên Bạch Ngọc lâu.
Đúng lúc này, lão đại Lý Thiên dừng bước.
"Lão nhị, lão tam, chúng ta bị người ta để ý tới rồi."
Lý Thiên cảnh giác nói.
Khi hắn nói điều này, lão nhị, lão tam cũng nhận thức được.
Vào lúc này, ba người giống như bị đưa vào một cái lồng giam lớn vậy.
Mọi thứ xung quanh cũng đều bị vây hãm, loại cảm giác này, khiến cả ba đều kinh hãi.
"Thật không thể ngờ được, ba tên phế vật các ngươi cũng khá cảnh giác đấy!"
Ngay khi ba người đang cảnh giác, hai thân ảnh một già một trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người họ.
"Các người là ai?"
Ba người cảnh giác mở miệng.
"Ta là ai, điều này không quan trọng, điều quan trọng là, các ngươi hãy giao Đỉnh Cấp Tiên Khí trong nhẫn trữ vật ra đây!"
Nam tử trẻ tuổi trực tiếp duỗi bàn tay ra, giọng điệu không khỏi nghi ngờ.
Sắc mặt ba người cực kì hoảng loạn.
"Chúng ta thì lấy đâu ra Đỉnh Cấp Tiên Khí được chứ, đúng là chuyện đùa." Lý Thiên nói.
Sắc mặt nam tử trẻ tuổi trở nên lạnh lùng.
"Xem ra, các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"
"Ba tên phế vật các ngươi, sao lại có được Đỉnh Cấp Tiên Khí?"
"Ta khuyên các ngươi một câu cuối cùng, giao Đỉnh Cấp Tiên Khí trong nhãn trữ vật ra đây."
Lời nói lạnh lùng vừa dứt, khí tức trên người nam tử trẻ tuổi mãnh liệt phát ra, đè nén khiến ba người Lý Thiên không thở nổi.
Cái loại cảm giác này, giống hệt như bị một ngọn núi lớn đè ngang trước mặt, khiến người ta cảm thấy sâu không lường được.
"Nhà, nhà chúng tôi thật sự không có..."
Lý Thiên che lấy nhẫn trữ vật của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không cớ?"
Sắc mặt nam tử mặc áo bào trắng lạnh lẽo, ngay sau đó chỉ trong chớp mắt, hắn đã tới trước mặt Lý Thiên.
Một quyền.
Đột nhiên đấm thẳng vào bụng của Lý Nhân.
"AI?
Lý Nhân đau đớn dữ dội hét lên thành tiếng, ôm bụng giãy giụa kịch liệt trên mặt đất.
Vào giờ khắc này, Huyền Tiên khí tức của hắn tựa như một bóng bay xì hơi tán loạn.
"Lão tam!"
"Đây là đan điền của lão tam!"
Sắc mặt của Lý Thiên và Lý Địa biến đổi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, căm hận nhìn nam tử áo bào trắng, gầm lên: "Ngươi thật sự dám phế tam đệ ta?"
"Phế rồi thì sao?"
"Ai bảo các ngươi vừa rồi dám gạt ta?"
Nam tử mặc áo bào trắng lạnh nhạt khẽ mở miệng thổi nắm đấm của mình, bộ dạng kia, giống như vừa mới phế bỏ một con chó chết không đáng gì vậy.
"Đây chính là hậu quả của việc dám lừa ta."
"Ngươi... ngươi thật tàn độc."
Lý Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm nam tử áo bào trắng, nói từng câu từng chữ: "Ta đã nói rồi, chúng ta không có Đỉnh Cấp Tiên Khí, tại sao ngươi lại muốn dồn ép người khác!"
"Thật không có sao?"
Nam tử mặc áo bào trắng nở một nụ cười ma mị, lộ ra vẻ khát mâu, vung tay lên.
Xoẹt một tiếng, một cánh tay của Lý Địa đang ở cạnh Lý Thiên đột nhiên bị hắn xé nát rơi xuống đất.
"Ai ? Nỗi đau bị xé da thịt khiến Lý Địa đau thấu tận tim gan, điên cuồng kêu lên thảm thiết, vết thương trên bả vai của hắn nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng khi hắn còn đứng chưa vững, nam tử áo trắng lại lao về phía Lý Địa tiếp tục tấn công.
Gần như ngay lập tức, một quyền của nam tử áo trắng đấm thẳng vào ngực của Lý Địa.
"Ca, a, a đau quá, a, a, thực sự phải chết sao?"
Lý Địa không ngừng rơi nước mắt.
Nhìn xuống vết thương xuyên ngực mình mà run rẩy, đứng yên tại chỗ mà chân tay rã rời.
Ngay giây phút tiếp theo lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.
"Lão Nhị".
Nhìn thấy Lý Địa ngã trên mặt đất bất động, Lý Thiên trừng mắt nhìn chằm chằm sau đó hét lên tê tâm liệt phế.
Đôi mắt đầy tơ máu, đem ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy thù hận nhìn về phía thanh niên mặc áo bào trắng trước mắt mà điên cuồng lao tới.
"Súc sinh".
"Cái tên súc sinh này ta liều mạng với ngươi."
"Bụp!
Một quyền của Lý Thiên bị thanh niên mặc áo bào trắng, nhẹ nhàng tránh được.
"Đồ phế vật, ngươi cũng xứng động thủ với ta?"
Thanh niên áo bào trắng lạnh giọng nói sau đó giáng một cú đá nặng nề đột nhiên dừng ở trên ngực của Lý Thiên.
"Bộp!"
Sau một âm thanh vang lên Lý Thiên bị đánh bay ngược ra ngoài.
Cả người bị va đập mạnh xuống nền đất, lồng ngực bị lõm một miếng, nằm trên mặt đất muốn đứng lên nhưng làm thế nào cũng đi không đứng dậy nổi.
Sau một cơn ho dữ dội, ngay cả nội tạng nát vụn cũng bị nôn cả ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận