Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1272: Ta là bán thánh? (2)

Vừa nghe câu này trong lòng Dịch Phong giật thót.
Nghi ngờ nhân sinh.
Dịch Phong hắn là bán thánh ư?
Mẹ nó.
Dịch Phong lập tức sốt ruột.
Hắn vốn tưởng mình là Hợp Đạo cảnh, kết quả phát hiện bản thân là bán thánh?
Vậy còn làm cọng lông gì nữa.
Hợp Đạo cảnh hắn đã không có chỗ để tìm chết, nếu tu vi của bản thân là bán thánh, vậy chẳng phải muốn chết sẽ càng khó hơn sao.
"Không phải, các ngươi dựa vào đâu cho ra kết luận độc của các ngươi có thể uy hiếp Chứng Đạo cảnh?" Dịch Phong vội hỏi.
"Chuyện này đương nhiên chúng ta có cách để xác định" Tất nhiên ông lão không nói ra chuyện liên quan đến Phó Nam Thiên, chỉ đành tìm một lý do tùy ý qua loa, sau đó lại trịnh trọng nói: "Dịch anh hùng không cần phải nghi ngờ, kết luận này là hoàn toàn chính xác."
Có được xác nhận, Dịch Phong như sấm sét giữa trời quang.
Loạng choạng lùi về sau vài bước.
Nếu như.
Xác nhận độc tố kia có thể gây uy hiếp tính mạng cho Chứng Đạo cảnh, mà hắn dạo một vòng bên trong lại bình yên vô sự, vậy thì tu vi bán thánh của hắn đã được thành lập.
Tu vi bán thánh lại thêm cái mai rùa dưới thánh nhân không thể phá vỡ kia...
Hắn vốn muốn ở lại đảo này một khoảng thời gian, cho đám độc sư thêm một cơ hội nữa, bây giờ xem ra là chuyện không thể nào.
Đường đi.
Hoàn toàn đã bị chặn chết.
Cũng tức là trừ việc tìm thánh nhân giết chết mình ra, không còn cách nào khác!
Có điều nói là tìm thánh nhân, cũng biết cửu giới sắp có thánh nhân thức tỉnh, nhưng hắn biết nếu thật sự muốn tìm làm sao dễ dàng tìm được như vậy?
Huyết áp Dịch Phong tăng vọt, xông thẳng lên đầu.
Cả người rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nhanh chóng bay lên, vùi đầu vào biển cả.
Bây giờ hắn chỉ muốn được yên tĩnh...
Sau khi bò dậy.
Hắn tha thiết kéo cổ tay của mấy ông lão.
"Có thể ra sức thêm không, luyện chế ra không gian độc tố đủ để giết chết bán thánh?" Dịch Phong trịnh trọng nói: "Ta chỉ muốn dâng hiến sinh mệnh ở nơi này."
Thấy vậy.
Một nhóm độc sư cảm động muốn khóc.
Nhìn xem.
Đây là giác ngộ bậc nào!
"Dịch anh hùng, đại nghĩa bậc này chúng ta rất muốn thỏa mãn nguyện vọng vĩ đại hiến thân xác cho nhân loại của ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là bán thánh".
"Ngươi là bán thánh hẳn hiểu rõ hơn chúng ta, tầng lớp của ngươi rốt cuộc khủng khiếp đến thế nào, chúng ta thật sự có lòng nhưng không có sức."
Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ áy náy.
Dịch Phong sống không còn gì luyến tiếc...
Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua.
Dịch Phong tự bế nhiều ngày cũng đã thu dọn xong hành trang, đợi ngày mai đảo Thiên Độc sẽ sắp xếp thuyền đưa hắn rời đảo.
Dưới bầu trời sao.
Đỉnh đảo Thiên Độc, Dạ Kiêu mặc áo choàng đen đứng chắp tay sau lưng, nhìn ánh trăng ở nơi xa.
Trên gương mặt xinh đẹp.
Lộ vẻ rối rắm do dự.
Rất lâu rất lâu sau, cuối cùng nàng ta cắn răng, bay lướt qua bầu trời.
Rất nhanh nàng ta đã đến ngoài đình viện của Dịch Phong.
Lòng bàn tay cử động, một lá thư bay xuyên qua không khí, cắm vào trên cửa viện.
Dạ Kiêu lại nhanh chóng biến mất.
"Hừ".
"Vậy mà dám sai bổn công tử, còn ăn khuya, cũng không sợ no chết ngươi."
"Bán thánh, bán thánh thì sao?"
"Tiểu Dạ Nhi nhà ta cũng là bán thánh, hơn nữa còn là bán thánh mà thánh nhân phải sợ, chờ bọn ta chính thức ở bên nhau, lão tử bắt ngươi phải quỳ xuống liếm chân ta."
Trương Chỉ Sơn mang theo cặp lồng cơm, hùng hổ mắng chửi.
Vừa định đẩy cửa viện đã nhìn thấy một bức thư màu trắng đang cắm trên cửa.
Hắn ta nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khác bèn không nhịn được lấy lá thư xuống, thẳng thừng mở ra xem.
Vừa đọc xong cả người Trương Chi Sơn chấn động, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.
Trong thư chỉ vẻn vẹn hơn mười chữ.
Nhưng lại cực kì chỉnh tề xinh đẹp, hiển nhiên đã tốn không ít tâm tư.
Nội dung như sau.
Công tử, nếu có thời gian xin hãy đến bờ biển phía đông gặp mặt - Dạ Kiêu.
"Ha ha ha ha."
"Tiểu bảo bối của ta cuối cùng không nhẫn nại được nữa, hẹn ta rồi sao."
"Hơn nữa còn là bờ biển đêm khuya tĩnh lặng, thật là, thật là kích thích... ".
Vẻ mặt Trương Chỉ Sơn tràn ngập đắc ý, chắp tay sau lưng, không nhịn được khẽ ngẩng đầu.
Gió đêm vờn qua, bạch y tung bay.
Khẽ vén mái tóc trước trán, Trương Tri Sơn cảm thấy bản thân cực kì tuấn lãng.
Tình cảnh này, không khỏi muốn ngâm một bài thơ.
"Ánh trăng cực xinh đẹp".
"Phong lưu ngay lúc này."
"Tài tử phối giai nhân".
"Dã ngoại thật kích thích".
Ngâm xong bài rắm chó không vần điệu, Trương Chỉ Sơn lộ ra về thỏa mãn, say mê đắm chìm bên trong.
Mà chính vào lúc này Dịch Phong nghe thấy động tĩnh cũng bước ra ngoài.
"Tiếng động vừa rồi là gì vậy?" Dịch Phong không nhịn được lên tiếng hồi.
"Không có gì."
Trương Chỉ Sơn vội vàng thu lại, cúi đầu đáp, miệng mắng thì mắng nhưng tốt xấu gì Dịch Phong cũng là bán thánh, cho nên hắn ta biết ngoài mặt vẫn phải làm cho ra dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận