Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 927: Nụ cười châm biếm

Trên bầu trời.
Trận lão còn đang run rẩy, bộ dáng kia cứ như là đang lên cơn nhồi máu cơ tim.
"Trận lão, bình tĩnh bình tĩnh!"
Nam tử ở bên cạnh đỡ ông ta, cẩn thận nói.
"Thánh Giai, đây là Trận pháp sư Thánh giai".
Trần Lão sở vào trái tim run rẩy nói.
Nam tử nghe vậy, bất đắc dĩ cười khổ.
Ai dám nói không phải?
Loại trận pháp ở cấp độ này, có thể dễ dàng đi ra được nếu như không phải là Trận pháp sư Thánh Giai thì căn bản không ai có thể làm được.
Mà Trận pháp sư Thánh Giai rất mạnh.
Sau cấp chín chính là Trận pháp sư Vương Giai, mà sau Vương Giai thì mới đến Thánh Giai.
Cũng không trách lão giả được.
Số lượng của Trận pháp sư Thánh Giai trong lịch sử trận giới của bọn họ cũng không vượt quá một bàn tay.
Mà buồn cười chính là, hai pháp sư Vương Giai bọn họ đứng ở trên bầu trời này, lại đi bình phẩm chỉ điểm giang sơn cho một Trận pháp sư Thánh Giai.
Nói ra quả thực chính là vả mặt.
"Thật là xấu hổ!"
"Chỉ hy vọng vị Trận pháp sư Thánh Giai này đừng trách tội!"
Lão giả thở dài một tiếng, tư thái cao ngạo của ông ta với Dịch Phong lúc đầu bây giờ đã biến thành sự hèn mọn và tôn kính nồng đậm, cũng không dám bay ở trên trời nữa mà nhanh chóng hạ xuống mặt đất "Phá rồi sao?"
"Thật sự ngay lập tức đã phá được rồi sao?"
Mà trong đám người, Hoàng Hâm Thiên còn đang mang theo hai cha con Lý Hùng và Lý Mạt Thu trừng mắt vô cùng khiếp sợ chen lên phía trước.
Đối với những người vốn đang ngồi bên ngoài như bọn họ mà nói, quả thực càng thêm khó tin.
Bởi vì bọn họ căn bản cũng không nghĩ tới được còn chưa kịp chen lên phía trước để nhìn chân dung của Dịch Phong thì Dịch Phong đã phá vỡ đại trận rồi.
May mắn là.
Nhân lúc những người ở phía trước này còn đang trợn tròn mắt thì bọn họ cũng sắp chen lên rồi, sắp tới có thể nhìn thấy chân dung của vị kia.
Vẻ mặt của ba người vô cùng chờ mong.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể thỏa mãn được tâm nguyện.
Nhất là Lý Mạt Thu, hai hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt tràn ngập căng thẳng Cuối cùng vào thời điểm này.
Ba người cuối cùng cũng xuyên qua đám người, cuối cùng cũng đã đến được vị trí ở giữa.
Mà bộ dáng Dịch Phong cuối cùng cũng xuất hiện nơi đáy mắt của ba người bọn họ.
Chỉ thấy một thân bạch bào đang thong thả đi về phía con ốc sên khổng lồ kia.
"Đây là vị pháp sư kia sao, thật sự là rất trẻ tuổi".
Lý Hùng nhìn Dịch Phong không nhịn được mà tán thưởng, đồng thời cũng hỏi với Hoàng Hâm Thiên đang đứng ở bên cạnh:
"Nhưng mà Hoàng đại sư, tại sao ta cứ cảm giác hắn nhìn lên lại càng có chút quen mắt đây?"
Hỏi nửa ngày.
Không có câu trả lời.
Lý Hùng nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, lại đột nhiên phát hiện Hoàng Hâm Thiên không biết từ khi nào đã quỳ rạp trên mặt đất, cả người còn đang phát run.
"Hoàng đại sư sùng kính vị tiền bối kia thì có thể hiểu được, nhưng mà bộ dáng này của ngài cũng quá thất thố rồi đi?" Lý Hùng nhịn không được hỏi, đồng thời nghiêng đầu nói với Lý Mạt Thu đang ở bên cạnh: "Con nói có đúng không con gái."
Nhưng mà...
Lý Mạt Thu cũng không để ý tới ông ta.
Nàng ta cũng đang trừng đôi mắt đẹp, cả người run rẩy sợ hãi nhìn về phía trước.
"Dịch Phong".
"Vậy mà là Dịch Phong".
"Dịch Phong chính là vị pháp sư cấp chín kia".
Mà ngay sau khi Lý Mạt Thu vừa dứt lời, Lý Hùng cũng bắt đầu run rẩy không thôi.
"Cái gì, Dịch Phong?"
Đồng tử của ông ta mở to nhìn về phía lão đại, trong đầu tựa như có một tiếng sấm nổ vang, ngay lập tức nhớ lại Dịch Phong là ai.
Đó không phải là nam nhân mà ông ta đánh đuổi ra khỏi nhà đó sao.
Hai chân ông ta mềm nhũn ngã xuống đất, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi.
Ông ta...
Ông ta vậy mà lại đuổi trận pháp sư trong truyền thuyết ra khỏi nhà?
"Hoàng đại sư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Giọng nói của ông ta run rẩy, thấp thỏm hỏi Hoàng Hâm Thiên ở bên cạnh.
"Câm miệng lại."
Trong lúc sợ hãi, Hoàng Hâm Thiên tát ông ta một cái rồi hung tợn nói: "Ngươi đúng là có mắt như mù, vậy mà lại đuổi tiền bối ra khỏi nhà, từ bây giờ trở đi đừng có tự nhận là có quen biết với tạ.
không bảo ngươi đuối hết mọi người ra ngoài." Hoàng Hãm Thiền trầm giọng nói.
"Hoàng đại sư, ngài nói như vậy mà nghe được sao, lúc ấy đuổi vị tiền bối kia ra ngoài ngài cũng có ở hiện trường, lúc ấy ngài cũng không nói cái gì".
"Hừ, đó là bởi vì đang ở trong nhà của ngươi, ta còn có thể làm chủ được hay sao?"
"Ngài..."
Trong lúc nhất thời hai người đỏ mặt cãi nhau.
Mà trong lòng cũng vô cùng hối hận.
Ai có thể ngờ được hai người bọn họ vậy mà lại đuổi Dịch Phong trong truyền thuyết ra khỏi nhà chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận