Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1240: Hai món bảo vật (1)

Hoàn toàn không ngờ chỉ vì một câu nói thế mà lại gây ra mầm họa như vậy.
Còn những người khác quỳ dưới đất không dám thở mạnh.
không ngờ vị lão nhân thoạt nhìn hiền từ như thế, khi giận dữ cũng không nương tay nể mặt như vậy.
"Mấy người các ngươi, chắc không có suy nghĩ như thế nhỉ?"
Ánh mắt Tần Lan liếc qua nhóm người kia, trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu lòng người.
"Không dám".
Đối diện với ánh mắt của Tần Lan, mọi người vội vàng dập đầu.
Dưới ánh mắt này, dường như suy nghĩ trong lòng bọn hắn không thể che giấu được.
May mà bọn hắn thật sự không có suy nghĩ khác.
Rất rõ ràng địa vị của bản thân.
Nhất là nghe Tần Lan và Tần Nghị kể lại, bọn hắn hiểu rất rõ, không có vị kia tồn tại hoàn toàn sẽ không có Tần gia của hôm nay, càng không có bọn hắn của lúc này.
"Truyền lệnh xuống dưới, toàn tộc chuẩn bị nghênh đón tiền bối đến".
Tần Lan ra lệnh.
"Vâng!"
Mọi người đồng loạt đáp lời, sắc mặt trịnh trọng.
Thấy dáng vẻ mọi người nghiêm túc, gương mặt Tần Lan lộ vẻ vui mừng.
Nhưng sau đó ông ta lại mất mát cảm khái một tiếng.
"Sao vậy lão tổ?"
Bên cạnh, đảo chủ Tần Nghị nhìn ra tâm tư của Tần Lan, không nhịn được hỏi.
"Điều ta sợ là mười vạn năm rồi, vị tiền bối kia liệu có còn nhớ ở đây có một Tần gia phục vụ cho ngài ấy không!" Tần Lan cảm khái nói: "Bởi vì ngọn đèn này không phải chỉ vừa sáng lên, mà là một khoảng thời gian rồi".
"Nhưng từ đầu đến cuối đều không có tin tức của vị tiền bối kia, cuối cùng vẫn không đến Tần gia chúng ta..."
Nói rồi gương mặt Tần Lan đã hiện rõ vẻ mất mát.
Đối với người duy nhất đi qua niên đại kia, ông ta rõ ràng hơn bất cứ ai, ân tình của vị tiền bối đó đối với Tần gia lớn như thế nào.
"Lão tổ không cần lo lắng, e rằng vị tiền bối kia có việc bận, làm xong sẽ đến Tần gia chúng ta." Tần Nghị ở bên cạnh an ủi.
"Hi vọng là vậy!"
Tần Lan lại nói: "Mặc kệ tiền bối có đến hay không, Tần gia chúng ta cũng phải chuẩn bị tiếp đãi".
"Đã hiểu."
Tần Nghị trịnh trọng gật đầu.
"Ngoài ra phái những người khác của Tần gia nghe ngóng tung tích của tiền bối".
"Nếu phát hiện tiền bối quên chúng ta thì nói với ngài ấy, Tần gia đảo Thiên Địa ở Thiên Vực là người phục vụ trung thành của ngài ấy, có thể mặc ngài ấy sai sử bất kỳ lúc nào!"
Tần Lan trịnh trọng dặn dò.
"Vâng!"
Tần Nghị gật đầu, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía Tân Nam Tần Chỉ Ngư.
"Chi Ngư, Nam nhi, chuyện này giao cho hai người phụ trách".
"Chúng ta tuân lệnh".
Tần Nam và Tần Chi Ngư là hai người kiệt xuất nhất trong nhóm trẻ tuổi quỳ xuống đáp lời.
"Còn về việc tiếp đãi trên đảo cứ giao cho ta toàn quyền phụ trách đi" Gương mặt Tần Nghị lộ vẻ tự tin, nhấc tay áo lên nói:
"Mấy năm nay được người trong gia tộc để mắt đến cho ta làm đảo chủ."
"Bây giờ cũng nên phát huy tác dụng của đảo chủ rồi".
Nói rồi ông ta bèn quỳ xuống, thề thốt: "Tóm lại xin lão tổ và các vị Tần gia yên tâm, ta sẽ lập tức lựa chọn người có trù nghệ xuất chúng trong tộc, tổ chức đội ngũ phòng bếp, ta sẽ làm bếp chính."
"Ta có lòng tin đội bếp do ta tổ chức, trên có sơn hào hải vị, dưới có ngũ cốc tạp lương, chiên xào, xiên nướng lẩu, rau trộn gia vị nhất định sẽ làm thành thạo, chắc chắn phục vụ vị tiền bối kia thật tốt!"
"Nếu đến lúc đó khiến tiền bối không vừa ý, Tần Nghị ta sẽ lấy đầu đến gặp."
"Tốt tốt tốt!"
Liên tục ba chữ tốt, cho thấy sự vừa ý trong lòng Tần Lan.
Ông ta đến gần Tần Nghị, hai tay đỡ dậy, tán thưởng nói: "Nghị nhỉ à, lúc đầu ta nâng đỡ ngươi lên làm đảo chủ, đúng là không nhìn lầm ngươi".
"Bây giờ ta chính thức tuyên bố, vị trí bếp chính tiếp đãi vị tiền bối kia sẽ giao cho ngươi."
"Đa tạ lão tổ tin tưởng".
Tần Nghị hưng phấn: "Nếu là như vậy, lão tổ ta xin cáo lui trước, lập tức đi chuẩn bị".
"Khoan đã đừng vội."
Tần Lan gọi Tần Nghị lại.
"Lão tổ còn chuyện gì dặn dò." Tần Nghị vội hỏi.
"Là bếp chính sao có thể không có cái muôi lớn vừa tay được?"
Tần Lan cười nói.
"Lão tổ nghĩ nhiều rồi, tổ huấn của Tần gia chúng ta còn đó, mỗi một tộc nhân của Tần gia nếu không có binh khí bản mệnh vừa tay còn có thể tồn tại, nhưng nếu không có cái muôi lớn vừa tay làm sao được chứ?" Tần Nghị kiêu ngạo nói.
Bên cạnh, nhóm người Tần Nam Tần Chi Ngư cũng gật đầu.
Không cần nói đến thế hệ trước như Tần Nghị, ngay cả hậu bối bọn hắn, trong nhẫn chứa đồ bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị một cái muôi lớn.
"Chưa chắc chưa chắc".
Tần Lan thần bí lắc đầu nói: "Ngươi chờ một lát đã".
Nói xong ông ta xoay chuyển nhẫn chứa đồ của mình.
Lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ khác trong nhẫn chứa đồ kia.
Trong nhẫn chứa đồ đó đựng hai cái rương gỗ, rương gỗ được làm từ gỗ điền lê cực kì đắt đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận