Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2262: Đánh đến tận cửa

Nghe thấy ý tức giận trầm giọng, thân thể quỳ lạy của Lư Phùng Xuân cúi thấp hơn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, vội vã lên tiếng giải thích!
“Sư tôn, sư tôn minh giám!”
“Không phải đệ tử vô năng, thật sự là tông chủ Tân Kiếm Tông kia quá mức gian trá! Rõ ràng linh lực đã có thể hóa hình, nhất định đã đột phá Thiên Quan Cảnh, thế mà vẫn còn tự xưng tông chủ thất phẩm, đệ tử nhất thời không quan sát, nên mới bị tên gian tặc này đắc thắng!”
Cho dù tim đập đến cực nhanh, nhưng Lư Phùng Xuân cũng không có chút nào đỏ mặt. Mấy câu nói ra cực kỳ tự nhiên.
Có điều.
Môn chủ Kim Đao Môn Kim Uy Viễn ngồi ở chủ vị trên cao tuyệt đối không phải bình thường, hắn ta đối với đệ tử của mình càng là hiểu rõ như lòng bàn tay, trong nháy mắt đã nghe ra được một chút đầu mối, trong mắt lộ ra trạng thái trầm ngâm.
“Là tán tu có thể bước vào Thiên Quan Cảnh, còn có thể dùng tư thái khiêm tốn làm việc dưới thân phận tông chủ thất phẩm, nói như thế, ngược lại người này rất có thiên tư, tâm tính cũng không tầm thường.”
“Nhân tài như vậy, chỉ ở trong tông môn thất phẩm lãnh đạo trăm người, không khỏi có chút quá đáng tiếc, nếu như có thể đưa vào Kim Đao Môn ta, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.”
Lời này khiến cho Lư Phùng Xuân nghe đến trong lòng gấp gáp, ánh mắt trở nên bối rối.
“Sư tôn?!”
Hắn so với bất kỳ người nào đều rất rõ, nếu như Dịch Phong đến đây, e rằng địa vị đại sư huynh của mình sẽ khó mà giữ được, chắc chắn từ nay về sau sẽ thất thế!
Vào lúc trong lòng gấp gáp, Lư Phùng Xuân bắt đầu vội vã bịa chuyện.
“Sư tôn minh giám!”
“Người kia chẳng qua chỉ là đồ gian trá, tuyệt đối không thể dễ tin, huống hồ hắn ta còn là làm hại uy danh của Kim Đao Môn ta trước, làm việc vô cùng ngông cuồng, chỉ sợ cũng sẽ không tình nguyện gia nhập bản môn…”
Lời vừa được nói ra, Kim Uy Viễn đã vuốt râu cười lớn.
“Ha ha ha…”
“Chim khôn biết chọn cây mà đậu, hắn tuyệt đối không phải loại người bình thường, chắc chắn hiểu rõ đạo lý này. Nếu có thể gia nhập Kim Đao Môn ta, là phúc phận biết bao người thèm muốn không được, tài nguyện công pháp tùy hắn lựa chọn, hỏi thử thế gian có người nào sẽ từ chối?”
Nghe nói như thế, Lư Phùng Xuân lúng túng cúi đầu, cả mặt dáng vẻ cắn răng nghiến lợi không cam lòng.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của đệ tử!
“Khởi bẩm sư tôn!”
“Có một người tự xưng là tông chủ Tân Kiếm Tôn…”
Nghe được nửa câu đầu, Kim Uy Viễn đã không kìm được bật cười ra tiếng, trong mắt tràn ngập ánh sáng tự tin tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!
“Ha ha ha!”
“Từ trước đến giờ lão phu liệu sự như thần, người này nhất định không phải hạng người không biết thời thế, chẳng phải là đã đến đây bái sư rồi sao?”
“Mau chóng dẫn hắn vào đây, lão phu muốn tận mắt nhìn một chút, khối ngọc thô này chất lượng như thế nào!”
Vừa dứt lời.
Đột nhiên âm thanh của đệ tử ngoại môn trở nên vội vàng!
“Sư tôn! Hắn, hắn dẫn người đánh vào võ trường, trước mắt đã đánh đến đại điện rồi!”
Đột nhiên tất cả mọi người biến sắc, Kim Uy Viễn bất ngờ ngây người.
Một khắc sau.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm, mấy tên đệ tử lại bị đáng ngã vào đại điện, người đập xuống mặt đất kêu rên cuộn lại!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Mãi đến khi nhìn thấy đệ tử đổ vào đại điện, Kim Uy Viễn mới tin tưởng thật sự có người dám đánh vào, trong nháy mắt trong mắt hắn ta lóe lên vẻ âm trầm, căng mắt nhìn ngoài cửa!
Sau mấy giây.
Quả nhiên có một thanh niên mặc y phục màu trắng vững bước đi vào, khuôn mặt trẻ tuổi vượt ngoài dự liệu, khiến cho trưởng lão ở bốn phía kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Chấn kinh.
Trưởng lão và các đệ tử Kim Đao Môn trong đại điện, trong mắt lộ ra ánh sáng chấn kinh.
Bọn họ chưa bao giờ ngờ được, tông chủ của một môn phái nho nhỏ, lại dám thật sự đánh đến cửa, hơn nữa còn rất trẻ tuổi!
Nhìn Dịch Phong vừa mới bước vào dáng vẻ chăng qua khoảng hai mươi tuổi, có không ít trưởng lão kinh ngạc nhìn nhau.
Dùng loại tuổi tác này, đã có thể sáng lập ra tông môn, cho dù thiên tư không sánh được với hậu nhân của danh môn vương đô, nhưng nhìn khắp toàn bộ Liệt Hỏa Quốc, cũng được coi là người nổi bật.
Nhân tài hiếm thấy như vậy, nếu như tình nguyện nương náu trong môn phái nhỏ ở Nhạn Đãng Sơn, đây thật sự khiến người khác có chút khó hiểu. Lúc này còn dám đánh đến Kim Đao Môn, cũng đúng là cuồng đến có chút quá mức!
Biến có bất ngờ khiến cho tất cả mọi người ngây người, đến môn chủ Kim Đao Môn Kim Uy Viễn, trong đáy mắt cũng hiện lên một tia ánh sáng thâm trầm.
Hắn ta đánh giá Dịch Phong mấy lần, rồi mới cười lạnh thành tiếng.
“Ngươi chính là tông chủ Tân Kiếm Tông kia?”
“Lão phu thấy ngươi có chút thiên tư, vốn dĩ có ý muốn chiêu lãm làm môn hạ, không ngờ được ngươi lại không biết điều như thế, có biết lão phu giận dữ, khu vực trăm dặm này đều phải lạnh run không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận