Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 728: Phương thức của phàm nhân

"Sao cơ?" Khương Chí cho rằng bản thân hắn nghe nhầm.
"Tiên giới tùy hứng đày tới đây nên ta mới đây!"
Khương Chí mở to mắt nhìn Dịch Phong, vẻ mặt không dám tin.
"Ngươi... Ngươi đang nói đùa ta à?"
"Ai đùa với ngươi chứ" Dịch Phong thở dài một tiếng: "Một tiên nhân như ta bất luận phạm phải tội gì đi nữa, cũng không có tư cách đến đây sao?"
"Cũng đúng." Khương Chí nhìn Dịch Phong.
Một lúc sau, nàng ta mới thốt ra ba chữ: "Không chuẩn mực".
"Không theo chuẩn mực, đồ vô nhân đạo!" Dịch Phong căm hận nói: "Sự ngẫu nhiên này quá là ngẫu nhiên rồi".
"Chỉ là trước giờ ta chưa từng nghe chuyện có người từ tiên giới bị đày tới đây." Khương Chí nói xong liền nhìn xuống dưới, lúc này nàng ta mới phát hiện ra bộ đồ da sói hắn đang mặc trên người.
"Bộ đồ da soi này của ngươi... Từ đâu mà có?" Nàng ta hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
Dịch Phong cũng thuận theo ánh mắt của nàng ta mà nhìn xuống người hắn: "Ồ, cái này à, ta lột từ một con sói ra đó".
Khương Chí nghĩ ra gì đó, liền hỏi: "Đừng bảo là ngươi ăn thịt con sói đó luôn nhé?"
"Đúng vậy. Sao ngươi biết?" Dịch Phong hỏi lại.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi." Khương Chí trả lời: "Trên đường tới đây ta có thấy xác của ba con sói."
Nàng ta biết ngay có người đã ăn thịt con sói trước nàng ta.
Người có thể săn giết đầu sói, đều quyết định sẽ dùng đầu sói để làm đồ ăn.
"Vậy là ngươi đã lượm được một món hời rồi" Khương Chí nói.
"Không thể nào." Dịch Phong nói: "Lúc đó ta đang đói, lại gặp phải thứ có thể ăn được. Đúng là cũng có sự trùng hợp."
Nói chuyện một hồi, Khương Chí không muốn nói thêm nữa, liền cáo từ: "Ta đi đây, gặp lại sau."
Dịch Phong thấy nàng ta có ý chối từ, nên hắn cũng không giữ lại: "Được rồi, nếu như ngươi muốn liên thủ với ta thì cứ đến tìm ta.
Nhìn bóng dáng của Khương Chí dần xa, Dịch Phong mới cởi bỏ bộ đồ da sói trên người. Thổ "phù" một tiếng, sau đó hắn nhảy xuống biển.
Chiều xuống, Dịch Phong nướng cá để ăn. Vị chát chát quen thuộc lan ra trong miệng. Dịch Phong nhíu mày theo thói quen, nhưng hắn vẫn nuốt nó.
Hắn đã ăn con cá này suốt một thời gian dài, nhưng vị thịt của nó thật sự rất tệ. Ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng ăn, thật sự hắn cũng bắt đầu thấy ngán.
Nhìn bộ da sói bên cạnh, Dịch Phong lại nhớ đến mùi vị của thịt sói hồi trước. Hắn chẹp chẹp miệng, nhặt bộ da sói mặc lên người, rút dao găm và đi ra phía bên ngoài.
Trời bắt đầu tối dân. Gió và cát bụi bay mịt mù.
Một vài người núp sau những bụi cây cao trong rừng, hai mắt đỏ rực loé sáng lên.
Ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn nam nhân trẻ tuổi cầm dao găm, mặc bộ đồ da sói, đi vào trong rừng một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất nhanh chóng.
Có ánh mắt nhìn đầy sự khát máu dữ dội, cũng có một số thì lại thì thầm trong cổ họng và lùi về phía sau vì sợ hãi.
Khương Chí du đãng ở đảo Ám Ảnh cũng đã được một thời gian, đột nhiên nàng ta nghe được một âm thanh từ trên trời truyền xuống.
Ánh mắt nàng ta chợt thay đổi, nhanh chóng bước về phía tế đàn.
Nàng ta thấy xuất hiện một người ở trong lồng chính giữa tế đàn.
Người đó đang thở hấp hối với những vết sẹo khắp người.
Khương Chí nhanh chóng bước lên tế đàn, không màng đến phản ứng của Cuồng Bạo chi lực, thật may mắn đã chữa lành được vết thương cho người đó.
Miệng Khương Chí phun ra một ngụm máu. Cùng lúc đó, người đó cũng đã dần dần tỉnh lại.
"Tôn chủ..." Hắn ta nhìn thấy Khương Chí liền lập tức đứng dậy hành lễ.
"Không cần" Khương Chí giữ người đó lại, trên khóe miệng vẫn còn dính máu, nhìn hắn ta với khuôn mặt trắng bệch: "Sao ngươi lại bị đày tới đây?"
"Thuộc hạ bị phát hiện rồi, thật đáng xấu hổ" Nam nhân đó nói, cúi thấp đầu tự trách bản thân.
Khương Chí nhìn nam nhân đó và nói: "Có phải ngươi bị hắn dùng Sách Tiên Côn để tra hỏi không?"
Nam nhân đó cúi đầu không nói gì, có thể coi là thừa nhận.
Khương Chí vô cùng tức giận.
Sau đó nàng ta đứng dậy đây giận dữ: "Ta phải quay về để trừng trị hắn!"
"Nhưng đây là đảo Ám Ảnh... Chúng ta làm sao thoát được?" Nam nhân đó hỏi, ảnh mắt tuyệt vọng nhìn xung quanh.
Khương Chí cũng bình tĩnh lại.
"Tóm lại, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được" Sau khi suy nghĩ, Khương Chí mới lên tiếng.
"Chúng ta phải sống sót được trên hòn đảo này trước đã."
Khương Chí đứng dậy, nàng ta vừa bị một trận choáng váng bởi phản ứng của Cuồng Bạo chi lực, nhưng may thay thuộc hạ của nàng ta đã đỡ được.
"Sao có thể sống được ở đảo Ám Ảnh này?" Nam nhân đó hỏi.
"Chỉ cần không sử dụng pháp lực là được" Khương Chí nói:
"Dùng phương thức của phàm nhân là có thể sống sót."
"Dùng phương thức của phàm nhân? Chúng ta không dùng Tích Cốc sao?" Nam nhân đó hỏi.
"Không dùng" Khương Chí đã có dự tính trước trong lòng: "Ö hòn đảo này tuy là điều kiện không được tốt, nhưng không thiếu đồ để lấp đây dạ dày".
Nam nhân đó thấy kỳ lạ: "Trên hòn đảo này mà cũng có thứ để lấp đầy dạ dày sao?"
"Ố vùng giáp ranh với đảo Ám Ảnh là một vùng biển đen, ở đó có lượng hải sản vô cùng dồi dào, đủ để hai người chúng ta sống sót ở đây" Khương Chí nói chắc như đỉnh đóng cột: "Đi theo ta".
"Vậy thì tốt quá rồi!" Nam nhân đó nghe vậy, khuôn mặt rạng rỡ vui mừng và tràn đầy hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận