Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 594: Bảo vệ người của ngươi (1)

Mà sau khi Thanh Hoan Tướng đi, ánh mắt Dịch Phong động nhẹ.
Cả đường đi qua, hắn có thể nhìn ra, có lẽ là trên thu đồ đại điển gặp được nhiều tu luyện giả lợi hại, cho nên cô nương này có chút không phục hắn.
Vốn dĩ dựa vào tính cách của Dịch Phong, ngươi không phục ta, thì ngươi hãy nhanh chóng cút được bao xa thì cút.
Nhưng trước mắt vì đang còn hệ thống nhiệm vụ cần phải hoàn thành, không dễ gì gặp được một người tư chất bình thường, không thể để nàng chạy mất.
Cho nên, hắn cần phải ra tay, để cho cô nương này không được coi thường mình.
Thế là hắn đưa bàn tay ra, lấy ra một thanh phi kiếm, đồng thời nhảy nhẹ một cái, giẫm lên đó.
"Lên đi !"
Dịch Phong giẫm lên phi kiếm, nhẹ giọng nói.
Tô Vân Vận nhìn Dịch Phong một cái, lại nhìn đoạn khoảng cách đến thành Bình Giang, cũng giẫm lên thanh phi kiếm.
Theo sau tâm niệm của Dịch Phong, phi kiếm lập tức dán xuống mặt đất, bay về phía thành Bình Giang.
"Mỡ mang kiến thức rồi nhỉ, thật ra ta cũng mạnh lắm, chỉ là con người ta khá khiêm tốn, bình thường không muốn thể hiện, đợi ngươi gia nhập Thiên Địa Môn, ta sẽ nghiêm túc dạy bảo ngươi, yên tâm đi" Dịch Phong vừa bay, vừa nói một cách phiêu diêu với Tô Vân Vận ở sau lưng.
Tô Vân Vận trợn trắng mắt.
Lúc Dịch Phong lấy ra thanh phi kiếm này, nàng đúng thật đã cảm thấy có chút bất phàm, nhưng bất phàm ở đâu thì nàng không nhìn ra được, dù sao cũng bởi vì đang niết bàn, nên nàng mới đánh mất đi tu vi.
Nhưng, không nhìn ra được cũng không sao.
Bởi vì dù cho có chút bất phàm, cũng chỉ là một thanh phi kiếm mà thôi, cũng lắm cũng chỉ là bay nhanh thôi mà.
Loại đồ vật ở cấp độ này, trong giới tu luyện hoàn toàn là vật rách nát.
Mà rách nát như vậy, người này lại còn có thể ra oai ở trước mặt nàng.
Đúng thật là khiến nàng dở khóc dở cười.
Thật không biết, sau khi mình hoàn thành vòng niết bàn, lấy tiên kiếm của mình ra, Dịch Phong sẽ bị dọa đến mức nào đây.
Hai người cuối cùng cũng đi vào thành Bình Giang.
Con đường tấp nập, tiếng người ồn ào náo nhiệt không thôi.
Mà Dịch Phong lại đang cưỡi trên phi kiếm, chở theo Tô Vân Vận xuyên qua các con đường.
Cả đường đi, các tiểu thương tiểu buôn, các ông lão bà lão đều chào Dịch Phong, mà tư thái bay qua bằng phi kiếm của Dịch Phong, cũng gợi lên từng tràng kinh hô.
"Woa".
"Tiên sinh đúng là lợi hại."
"Tiên sinh đúng là đại năng, đúng là một tuyệt thế cao nhân."
"Thanh phi kiếm này của tiên sinh, chậc chậc, đáng sợ như này đây!
Từng giọng nói khách khí truyền đến, khiến Dịch Phong ngại ngùng chắp hai tay lại.
"Mọi người khách khí rồi, khách khí rồi".
Một màn này lại khiến Tô Vân Vận ở phía sau không biết nên cười hay nên khóc.
Phàm nhân địa giới đúng là phàm nhân địa giới, chỉ là một thanh phi kiếm như vậy, mà lại có thể tán dương một người không có chút thực lực như Dịch Phong đến mức thần kì như vậy.
Nàng thật sự không biết nói gì cho tốt.
Cũng không biết, phàm nhân trong thành này, nếu như có một ngày gặp được tiên nhân thật sự, sẽ có biểu cảm như thế nào.
Đương nhiên, với tư cách là nữ đế, nàng cũng không quá bận tâm đến chuyện này.
Nhưng không biết tại sao, từ lúc bắt đầu đi vào thành này, nàng đã có một cảm giác không thoải mái.
Dường như trong thành này rất không an toàn?
"Chắc chỉ là ảo giác thôi".
Tô Vân Vận lắc lắc đầu, tự an ủi mình.
Dù sao sau khi có được một vòng niết bàn, bây giờ nàng không có một chút tu vi, thậm chí đến cả cảm quan nhạy cảm thường ngày của nàng cũng bị chặn mất rồi.
Thêm vào đó việc bị kẻ gian hại chết ở kiếp trước khiến một người cẩn thận như nàng có loại cảm giác không an toàn này, cũng là chuyện thường.
Cuối cùng hai người cũng đến được cửa võ quán.
Võ quán từ trước đến nay đều vậy, chỉ là bấy giờ Dịch Phong thường ở trên đảo, cho nên không còn quen thuộc lắm.
Tô Vân Vận ngẩng đầu lên nhìn bảng tên trên đỉnh đầu có ghi chữ "Võ" thì bỗng nhiên có cảm giác khác lạ.
Nhưng cụ thể là cảm giác gì, nàng lại không nói ra được.
"Đi thôi, đi vào trong thôi".
Dịch Phong nhàn nhạt cười, dẫn Tô Vân Vận vào trong võ quán.
Đi vào võ quán, mười tám bức tượng binh sĩ, đặt đầy hai bên đại sảnh.
Thấy vậy, cảm giác khác lạ trong lòng Tô Vân Vận lại lần nữa xuất hiện, mà cảm giác không an toàn trong lòng, càng tăng đến cực điểm.
"Ngươi chắc chắn an toàn?"
Tô Vân Vận nhịn không được hỏi.
"Vô cùng kiên cố!"
Dịch Phong vỗ cánh tay nói.
Tố Vân Vận nhịn không được kéo kéo khóe miệng.
Đến cả nữ đế ở kiếp trước như nàng cũng không dám tự xưng là vô cùng kiên cố, vậy mà một võ quán lại dùng từ thế này...
Thôi vậy, chỉ là tầm nhìn không giống nhau mà thôi, không cần phải để ý.
Nếu như nàng thật sự để ý những điều này với một phàm nhân, e rằng sớm đã bị tức chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận