Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 245: Cơ duyên lớn của tiên sinh (1)

Nghe xong, ai nấy cũng đều nhìn về phía sợi cay.
Vốn dĩ muốn từ chối, dù sau bọn họ cũng ăn kiêng từ lâu rồi, nhưng thiết nghĩ đây là tấm lòng của tiên sinh, mỗi người ăn thử một cái.
Tuy nhiên vị cay thấm vào trong khoang miệng.
Ai nấy đều rùng mình.
Rõ ràng, bọn họ đều cảm nhận được lợi ích to lớn và nguồn năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong nó.
Ai nấy đều thừ người ra.
Không ngờ, món ăn vặt của người này mang ra lại khiến cho người ta chấn động đến như vậy.
Quả là, đâu đâu cũng là báu vật!
Mặc dù bọn họ muốn thử que thứ hai nhưng mà lại sợ Dịch Phong đánh giá bọn họ tham ăn.
Nhìn thấy tinh thần bất ổn của bọn họ, bộ dạng ăn có mỗi sợi rồi thôi, Dịch Phong cau mày.
Cầm lên cắn một miếng nhỏ.
Quả nhiên, để lâu rồi, hương vị thật sự không còn ngon nữa.
“Xin thứ lỗi, mạo phạm rồi, thứ này để lâu rồi, ta vẫn nên bỏ nó đi thì tốt hơn.” Dịch Phong xin lỗi một tiếng, rồi huýt lên: “Cẩu tử Vượng Tài, mau qua đây.”
Con chó đang đào hố sau khi nghe thấy chạy đến luôn.
“Phệ Thiên Yêu Lang.”
“Còn là Yêu Tôn nữa?”
Mọi người đều chết lặng, đáng sợ nhất chính là, Yêu Tôn Phệ Thiên Yêu Lang, lại được người này nuôi như là thú cưng?
“Cho ngươi.”
Dịch Phong đổ sợi cay xuống mặt đất, sờ sờ đầu cẩu tử cười nói.
Cẩu tử ăn ngấu nghiến một hồi, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Nhìn thấy nhiều sợi cay cứ như vậy đổ trên mặt đất, bị cẩu tử này ăn mất, trong lòng mọi người nhỏ máu, sớm biết vậy thì lúc nãy sẽ không khách sáo ăn thêm mấy miếng nữa!
Lúc này, Dịch Phong nhìn thấy mọi người đang ngồi, lập tức nhớ tới ý đồ đến đây của những người này, không nhịn được mà gãi mũi cười xấu hổ: “Các ngươi coi trọng danh tiếng của ta mà đến đây, đáng lẽ ta nên đánh một vài bài để tỏ lòng biết ơn với mọi người, nhưng thật không may, đàn bị đứt mất mấy dây, cho nên không có cách nào rồi, thật có lỗi quá!”
Nghe vậy.
Mấy người lập tức lộ ra vẻ mất mát.
Mặc dù những người có mặt ở đây, ngoài Thư Cầm Họa ra, hầu hết đều không học đàn, nhưng mà mỗi bức tranh của vị này có một lời ẩn chứa ý cảnh và võ ý mạnh mẽ, nếu có thể nghe một khúc của vị này, chỉ sợ sẽ chiếm được không ít lợi ích!
Bây giờ xem ra, sợ là không có cơ hội này.
Không đúng!
Thế nhưng ngay lập tức mọi người phản ứng lại, việc này không đơn giản như vậy.
Bởi vì trong võ quán của vị này, món đồ nào cũng đều là bảo vật, sao mà dây đàn của vị này có thể đứt được chứ?
Đúng rồi.
Bọn họ vọt đến như ong vỡ tổ, chỉ nghĩ xem làm sao để có cơ duyên của vị này, ngay cả sợi cay cũng đã ăn, lúc sau có cơ hội quan sát tranh chữ, bọn họ cũng không có chút biểu cảm nào hết.
Điều này hiển nhiên đã khiến cho vị này không hài lòng.
Mà vừa rồi trực tiếp đổ sợi cay cho chó ăn, chỉ sợ cũng là do nguyên nhân này.
Sau khi phản ứng lại, Thư Cầm Họa vội vàng khom người nói: “Tiên sinh, vừa khéo ở chỗ ta còn có một cây Thiên Tiềm Ti, tiên sinh cần cứ nói, ta sẽ đưa nó tới đây với tốc độ nhanh nhất.”
“Chết tiệt!”
“Bị nữ nhân này chiếm mất công đầu rồi!”
Nhìn thấy Thư Cầm Họa đi trước bọn họ một bước, những người còn lại đều vỗ đùi, lập tức lộ ra vẻ hối hận, càng làm cho bọn họ chấn động hơn chính là, nữ nhân này còn dự định mang bảo vật trấn tông Thiên Thiềm Ti của Thiên Ma Tông bọn họ đến tặng.
Phải biết rằng, Thiên Ma Cầm - Thiên Ma lão tổ bọn họ cũng chỉ làm ra được một đoạn nhỏ Thiên Thiềm Ti, mặc dù vậy, Thiên Ma Cầm vừa xuất thế, cả Ninh Sa cũng không có mấy ai là đối thủ.
Bây giờ lại dự định tặng Thiên Tiềm Ti, thật đúng là bỏ vốn không tiếc tay!
Nhưng đáng giận là tông môn của bọn họ không có bảo vật nào có thể làm dây đàn, muốn cạnh tranh với Thư Cầm Họa, cũng không có cách nào!
Trong chốc lát, mọi người chỉ có thể hận Thư Cầm Họa tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành bó tay chịu chết.
“Ồ?”
Dịch Phong nghe vậy, lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười kinh ngạc vui mừng, quả thật hắn đang khổ cực tìm kiếm dây đàn bởi vì dây đàn bị đứt.
Thật không ngờ em gái này lại có.
Một khi đã như vậy, vậy hắn cũng trực tiếp không khách khí, cười nói: “Vậy cảm ơn Thư cô nương, đương nhiên ta cũng không lấy không của ngươi.”
Nói đến đây, Dịch Phong hơi do dự.
Vốn định trả tiền, nhưng mà xem cách ăn mặc của em gái này, lại còn bởi vì ngưỡng mộ tiếng đàn của hắn mà đến, chắc hẳn cũng là một nghệ sĩ.
Người như thế, cho nàng tiền lại rất tầm thường.
Suy nghĩ một chút, Dịch Phong nói: “Thư cô nương, ta thấy vừa rồi ngươi xem tranh chữ của ta, chắc hẳn ngoại trừ đàn ra, hẳn là có chút hiểu biết với tranh chữ nhỉ?”
“Quả thật có chút hiểu biết, nhưng mà nào dám so bì ở trước mặt tiên sinh đây.” Thư Cầm Họa vội vàng đứng dậy nói.
Dịch Phong mỉm cười.
Hắn cũng không cảm thấy em gái này đang tâng bốc.
Hệ thống rác rưởi này tuy yếu, nhưng ngoài việc không thể tu luyện ra, quả thật những kỹ năng linh tinh trong đó không thể chê được.
Giống như tranh chữ hay gì đó, hắn thật sự là không hề kém ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận