Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2062: Thế cục chết chắc (3)

Phủ thành chủ.
Bóng đêm dần bao phủ khắp nơi.
Trong đại sảnh tràn ngập bóng người, có tướng sĩ mặc quân giáp, cũng có tộc trưởng cấp Võ Vương cao thâm khó lường, tất cả mọi người yên lặng không nói một lời, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Mãi đến khi vị tướng đứng đầu trong thành ngồi dưới vị trí chủ vị lên tiếng.
“Các vị.”
“Tình thế hiện tại của Nghiệp Thành chúng ta, chắc hẳn các ngươi so với bất kỳ người nào đều hiểu rõ nhất, không cần bản thành tướng nhiều lời nữa, nếu như có thể dâng lên thượng sách phá địch, bản thành tướng nhất định sẽ trọng thưởng!”
Âm thanh bá khí vang lên, hứa hẹn phần thưởng giá trị liên thành.
Có trọng thưởng nhất định có dũng phu!
Nhưng mà.
Hiện tại Nghiệp Thành gần như đã định kết cục thua trận, thủ thành đã là chuyện vô cùng khó khăn, ai cũng không biết được còn có thể thủ bao lâu, về phần chuyện phá địch, thì càng không có người nào có thể nắm chắc.
Nhất thời, tất cả các nhân vật lớn có mặt đều yên lặng nhìn nhau, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Sắc mặt thành tướng đại nhân âm trầm hơn không ít, trợn mắt nhìn bốn phía lên tiếng!
“Các vị đều là anh tài của Nghiệp Thành ta, lẽ nào vào thời khắc mấu chốt này, lại không có người nào trong bụng có thượng sách sao? Lẽ nào, chúng ta cứ ngồi chờ bọn chúng phá thành đi vào, làm ngọc nát đá tan sao?!”
Giọng nói lớn tiếng vang vọng, cuối cùng có người ôm quyền lên tiếng.
“Thành tướng đại nhân thứ tội.”
“Không phải chúng ta vô năng, mà là thật sự đối phương người đông thế mạnh, đúng thật có tâm mà không có sức, nếu như chỉ có binh sĩ của mấy thành, một mình lão phu cũng có thể chiến đấu, nhưng mà mấy thành này lại mời đến không ít viện thủ, ưu thế sức lực chiến đấu cao cấp của Nghiệp Thành của chúng ta đã hoàn toàn biến mất.”
“Bây giờ bất luận là quân sĩ bình thường, hay là chiến lực cấp Võ Vương, đều là địch nhiều ta ít, trừ phi có thể thỉnh cầu tiền bối Võ Hoàng ra tay, nếu không Nghiệp Thành ta nhất định sẽ lâm nguy!”
Lời kia vừa thốt ra, trên mặt mọi người đều bao phủ vẻ lo lắng.
Đến vị thành tướng đại nhân dưới một người trên vạn người này, dường như cũng trở nên không còn một chút ý chí chiến đấu nào.
Đúng vào lúc này.
Dường như đột nhiên có người nghĩ đến cái gì, mạnh mẽ đứng lên ôm quyền lên tiếng!
“Thành tướng đại nhân!”
“Chẳng phải trấn Thanh Hà có một vị tiền bối Võ Hoàng sao, hay là chúng ta đi mời vị Dịch tiên sinh kia?!”
Tiếng nói vừa thốt ra, đột nhiên trong mắt thành tướng lóe lên ánh sáng.
Dịch tiên sinh?!
Rõ ràng, trấn Thanh Hà có một vị Võ Hoàng, hơn nữa chuyện thành chủ đại nhân đích thân bái phỏng, bọn họ cũng đã sớm biết.
Nghe có người nhắc đến tên của Dịch Phong, đột nhiên thành tướng sững người, giống như cũng bị đả động, nhưng mà giây tiếp theo, trong đáy mắt của hắn đã trở nên ảm đạm, không nói một lời.
Loại biểu cảm nhỏ bé kia rất khó nhận ra, mọi người căn bản không phát hiện ra điều bất thường, vẫn còn lên tiếng nhắc đến chủ đề này, tiếng nghị luận càng ngày càng lớn.
“Đúng thế, nếu như có thể thỉnh cầu mời được vị kia, nói không chừng Nghiệp Thành chúng ta sẽ có thể chuyển nguy thành an!”
“Đây đúng là một biện pháp, nghe nói Dịch tiên sinh kia tu vi cao thâm, nếu như có thể ra tay giúp đỡ, phần thắng của chúng ta tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều!”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng phái người đi mời Dịch tiên sinh!”
“Thành chủ đại nhân, ý của ngài như thế nào?”
Rất nhanh tranh cãi đã bình ổn lại, mọi người chuyển ánh mắt nhìn về phía chủ tọa vẫn luôn không nói gì.
Vào thời khắc Nghiệp Thành vô cùng nguy cơ, bọn họ cái gì cũng không quan tâm, cho dù bản thân chưa từng gặp Dịch Phong, nhưng vẫn coi người này là cây cỏ cứu mạng mà bám vào.
Cho dù hi vọng nhỏ bé, cũng khiến cho tất cả mọi người có mặt lại lần nữa dấy lên hi vọng.
Đúng vào lúc mọi người đang dùng ánh mắt mong đời nhìn chằm chằm.
Thành chủ còn chưa mở miệng kết luận, đại tiểu thư lại bước lên phía trước một bước, lãnh đạm lên tiếng, hắt cho mọi người một chậu nước lạnh!
“Các vị.”
“Đừng đặt tâm tư lên trên người vị Dịch tiên sinh kia nữa, hắn căn bản sẽ không ra tay giúp đỡ đâu.”
Vị kia sẽ không ra tay giúp đỡ?
Vì sao đại tiểu thư khẳng định như thế?
Tất cả mọi người vì câu nói này mà sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
Tuy trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc chán nản phức tạp, nhưng hi vọng ở ngay trước mắt, phần lớn mọi người đều không tình nguyện cứ từ bỏ như thế.
Sau một hồi trầm mặc.
Âm thanh tranh cãi lại vang lên lần nữa, mọi người liên tục hành lễ, vẻ gấp gáp trong mắt càng nhiều hơn!
“Vị tiền bối kia sẽ không ra tay, lời này là như thế nào?”
“Ai, loại nhân vật lớn kia, đúng là chưa chắc đã chịu ra tay, nhúng tay vào loại chiến đấu của thành nhỏ như chúng ta, sợ đánh mất thân phận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận