Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 437: Lão tam chịu đựng (2)

"Có gì mà không tốt chứ, ngươi cần biết là, vì sao chủ nhân lại đưa mấy con yêu này cho chúng ta, còn không phải là tìm cho chúng ta mấy con thú cưỡi để đi đón Tiểu Tiểu Khánh à, yên tâm mà ngồi lên đi" Dạ Phong Rết Yêu gào lên.
"Được rồi".
Gấu đen ngượng ngùng cười một tiếng, đặt mông ngồi lên trên đầu con yêu cuối cùng kia.
"Rắc".
Con yêu còn sót lại tên là Tê Thổ, hai chân run lên cực mạnh, cái mông này suýt chút nữa thì khiến cho phân của hắn bị gãy rồi, mặt đỏ bừng lên, đất ở dưới chân hiện lên những kẽ nứt, cắn chặt răng mới có thể khiến cơ thể miễn cưỡng đứng vững được.
"Lão tam, chịu đựng đi".
"Vì kế hoạch vượt ngục và trả thù lớn của chúng ta, chịu đựng một chút" Thấy thế thì Tê Lâm vội vàng truyền âm cho Tê Thổ, cổ vũ hắn cố gắng.
"Nhưng mà trọng lượng của con gấu này đã vượt qua phạm vi bình thường rồi, thật sự là quá nặng".
Sắc mặt Tê Thổ cực kì khó coi, hắn chưa từng nghĩ tới cái con gấu này lại nặng như thế, hắn đường đường là yêu tiên có sức mạnh mà cũng khó mà chịu đựng được.
"Lão tam, vì kế hoạch lớn của chúng ta, ta với đại ca ngươi, có ai mà không phải chịu sức nặng nghìn cân chứ?"
"Nhớ lấy, ngươi có thể, nếu như không thể tiếp tục được nữa thì hãy nhớ tới những lời nói của Hắc Vũ đại nhân".
"Phong thái và đầu óc".
Lúc này, Tê Miểu cũng dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Tê Thổ, truyền âm cho hắn.
"Nhị ca, ngươi..."
Nhìn con rết đang ngồi trên đỉnh đầu Tê Miểu, Tê Thổ không nhịn được mà truyền âm nói: "Hay là chúng ta đổi cho nhau đi?"
"Hừm hừm, hình như ta nghe thấy tiếng hô hoán của Hắc Vũ đại nhân ở phía trước rồi, ta đi trước một bước đây" Tê Miểu húng hắng ho một tiếng, sau đó bay lên trời đuổi theo Hắc Vũ.
Tê Thổ lại vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tê Lâm.
"Hừm..."
"Lão tam à, mấy lời của nhị ca ngươi cũng có lý lắm, đúng rồi, Hắc Vũ đại nhân thật sự là đang hô hoán đấy, ta cũng phải đi theo đây" Tê Lâm đưa theo cẩu tử bay lên không trung, đuổi theo Hắc Vũ.
Thời gian từ từ trôi đi.
Tốn không nhiều thời gian lắm thì đám người đã tới được bộ tộc Phê Thiên Yêu Lang trong bình nguyên.
"Tới rồi".
Lâu Bản Vĩ nói.
"Đúng là lâu lắm không về rồi".
Ánh mắt cẩu tử nhìn về mọi thứ quen thuộc kia, tâm trạng có chút phức tạp.
Năm đó khi hắn ra đi, chẳng qua chỉ là một tam vương tử không được yêu thương mà thôi, chỉ là một tên quần là áo lượt trong miệng của người trong bộ lạc mà thôi.
Mà hắn của ngày hôm nay, một bộ lạc Phệ Thiên Yêu Lang nho nhỏ đã không được hắn coi trọng nữa rồi.
Thậm chí người đã từng cao cao tại thượng không thèm nhìn hắn một cái là Ngao Khuynh Thành kia bây giờ lại sinh ra cho hắn một đàn con.
Tất cả, đều không còn giống như trước nữa.
"Ca".
Cẩu Tử hét lên.
"Hả?"
Lâu Bản Vĩ nhìn hắn.
"Đi theo chủ nhân, đi theo ngươi thật là tốt quá đi" Cẩu Tử chớp chớp mắt, cả về mặt mang theo sự cảm kích mà nói.
"Buồn nôn quá".
Lâu bản Vĩ sửng sốt, sau đó thì khinh thường quay đầu đi.
"Còn hai người nữa vẫn chưa tới à?"
Dạ Phong Rết Yêu hỏi.
"Đợi một chút".
Cẩu Tử nhìn về phía xa xăm mà nói.
Mọi người đều gật đầu.
Nhưng mà sự chờ đợi này, chính là hơn nửa canh giờ liền.
Sắc mặt Lâu Bản Vĩ đã không còn sự nhẫn nại nữa rồi.
Mà đám người Hắc Vũ cũng như thế, bởi vì khoảng cách như thế này thì cũng tạm được rồi, chỉ còn đợi Tê Thổ xuất phát cuối cùng kia tới nữa thì bọn họ có thể tập hợp phát động tấn công rồi, đám kiến hôi Lâu Bản Vĩ đáng chết này, một lưới bắt hết.
Cuối cùng, sau khi đợi thêm nửa canh giờ nữa thì Tê Thổ mới chở gấu đen tới, bay lượn lắc qua lắc lại trên bầu trời...
Trong khoảnh khắc mà Tê Thổ chở cấu đen trên lưng đáp xuống dưới đất, hắn trợn trắng mắt, sùi bọt mép rồi ngã lăn trên mặt đất.
"Lão tam, lão tam".
Thấy thế, hai con yêu Tê Lâm lập tức truyền âm cho Tê Thổ.
"Đại ca, nhị ca... ta không sao, không cần lo lắng cho ta, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Tê Thổ bò dậy từ dưới đất một cách khó khăn, nhỏ giọng nói.
"Được rồi, tiếp tục xuất phát".
Nhưng mà hắn vừa mới dứt lời thì giọng nói của Lâu Bản Vĩ lại truyền tới từ phía sau.
Nghe thấy thế.
Tê Thổ run rẩy suýt chút nữa thì không thở được.
May thay lúc này Hắc Vũ dùng ánh mắt âm trầm truyền âm tới.
"Cũng được rồi, nên ra tay thôi."
Ba con yêu Tê Lâm lập tức trở nên vô cùng kích động, vội vàng cung kính nói: "Hắc Vũ đại nhân, người cứ ở nơi này đợi một lát là được rồi, đợi ba huynh đệ chúng ra bắt bốn con kiến hôi này . ?
lại:
"Tốt lắm, đi thôi".
Hắc Vũ chế nhạo truyền ra tiếng cười lạnh.
Ba con yêu Tê Lâm lập tức đưa mắt nhìn về phía đám người Lâu Bản Vĩ đang không hề có chút cảnh giác nào kia.
"Đại ca, có thể để ta táng cái con gấu cho đáng chết kia không".
Trước khi ra tay, Tê Thổ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm gấu đen đang ngây ngô kia, giọng nói khàn đi, có thể thấy rằng suốt dọc đường sự thù hận đã tích lũy tràn đầy trong người hắn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận