Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 426: Một trăm triệu cái phân thân

Ngô Trường An đổ mồ hôi lạnh.
Thậm chí trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh Dịch Phong đứng trước mặt hắn, tay cầm đao đâm xuống từng nhát từng nhát.
Đâm vào rồi rút ra liên tục, còn Ngô Trường An hắn thì không ngừng ngắc ngoải.
Nhưng mà khi hắn đang lo lắng hãi hùng, sợ rằng mình sẽ chết trong tay Dịch Phong, Dịch Phong chợt duỗi người, miễn cưỡng nói: "Đi trước, lần sau gặp lại" Nói xong, Dịch Phong chèo bè trúc rời đảo.
Nhìn con thuyền lẻ loi lướt trên mặt hồ, cùng với tà áo bào trắng bay phấp phới, lại nghĩ tới lời nói đầy hàm ý của hắn trước khi đi... Ngô Trường An trừng mắt.
Lời này rõ ràng là muốn từ từ đùa chết hắn đây mà! Lại còn câu lần sau gặp nữa... Nghe thì có vẻ chỉ là một câu hời hợt, nhưng thật ra là đang nói cho hắn nghe cho mà xem. Chẳng phải là nói cho hắn biết một cách chắc chắn như đinh đóng cột rằng, ngươi nhất định trốn không khỏi lòng bàn tay của ta sao?
"Hu hu, đại ca ơi."
"Ngươi đừng chơi ta như vậy chứ. Chẳng qua ta chỉ muốn tìm một chỗ an thân sống tạm mà thôi, thật sự không có ý chọc tức ngươi đâu. Coi như vừa nãy ta phạm sai lầm đi, không phải có một câu là người không biết không có tội sao. Dù sao ta cũng đầu biết ngươi trâu bò như vậy đâu!"
Mặt Ngô Trường An xám xịt như đưa đám, ngôi liệt dưới đất than thở. Hắn mặt ủ mày chau, nhìn dáng vẻ rất giống như đang chờ chết, trong lòng thì không ngừng hiện lên cảnh khi chết của mình. Suy nghĩ một lát, hắn chợt bật dậy.
"Hu hu... Chết thật là đáng sợ. Thứ đáng sợ như vậy, ta không muốn đâu!"
"Đúng vậy, không thể chết được không thể chết được, tuyệt đối không thể chết..." Hắn không ngừng lặp lại, rồi nắm chặt tay tự cổ vũ bản thân.
"Ngô Trường An, cố lên. Ngươi là người xuyên không, ngươi có vận khí tốt, ngươi có hào quang của nhân vật chính, chắc chắn ngươi không dễ chết như vậy, ngươi nhất định có thể nhảy khỏi lòng bàn tay hắn".
Chờ tới khi không thấy bóng Dịch Phong đâu nữa, Ngô Trường An đâm đầu xuống đất. Sau đó, dưới lòng đất, hắn phát huy tốc độ cực hạn của mình, trốn tới một nơi cách hòn đảo này thật xa.
Trọn một ngày sau, hắn đã đi ra khỏi phạm vi của Ninh Sa. Lúc này hắn mới chui ra khỏi lòng đất với đầy bụi đất dính trên người.
"Hắn không trực tiếp giết ta, có nghĩa là hắn không sợ ta chạy trốn, đồng thời rất có lòng tin có thể khiến ta trốn không được."
"Tuy nhiên, khoảng thời gian này cũng là cơ hội duy nhất giúp ta có thể trở mình. Ta tuyệt đối không thể lơ là, phải nắm chắc cơ hội này."
"Cho nên, mặc dù nơi đây đã rất xa rồi nhưng chắc chắn là vẫn chưa an toàn lắm".
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, đánh ra một thủ ấn phức tạp. Sau đó, hắn lấy tốc độ cực nhanh rút ra một lá bùa màu vàng từ trong nhẫn không gian.
"Bùa một trăm triệu phân thân, đổi cho ta."
Cuối cùng, khi hắn ấn tay xuống, lá bùa màu vàng lóe lên những tia sáng chói mắt, sau đó mỗi tia lại biến thành một Ngô Trường An.
"Người do bùa phân thân biến hóa ra có khí tức của ta, lại có bề ngoài giống ta như đúc, hẳn là đủ cho ta lấy giả làm thật, chạy trốn khỏi người kia".
"Tần cho ta".
Hắn vừa nói xong, từng Ngô Trường An do bùa phân thân biến thành bắt đầu tản ra khắp bốn phương tám hướng. Người độn thổ, kẻ bay đi, có tên thì độn thủy, còn có trốn ở gần đấy nữa.
Những Ngô Trường An này đều có thực lực không yếu. Chỉ mấy ngày sau, họ đã trải rộng khắp toàn bộ đại lục. Đông Thắng có hơn hai mươi triệu phân thân, Nam Hoang cũng hơn hai mươi triệu, Tây Yêu Lâm không hề thích hợp để sống cũng phân bố mười triệu người, còn ba mươi, bốn mươi triệu người còn lại thì phân bố ở Trung Châu và Bắc Hải Lục.
Cứ như vậy, Ngô Trường An lấy sức của chính hắn mạnh mẽ tăng thêm một trăm triệu nhân khẩu cho đại lục. Tuy trong trăm triệu người này vẫn có người không may chết dọc đường đi, nhưng với một con số khổng lồ như vậy thì mấy tổn thất ấy không đáng là bao. Mà Ngô Trường An cũng xen lẫn trong một trăm triệu thế thân này, đi tới Bắc Hải Lục.
"Trên toàn đại lục, khoảng cách giữa Bắc Hải Lục và Đông Thắng là xa nhất, cho nên khá là an toàn".
"Cho dù hắn có đuổi tới Bắc Hải Lục, nơi này cũng có khoảng hai mươi triệu phân thân của ta. Dù hắn có tới thật, để tìm ra bản thể của ta thì cũng tốn không ít thời gian. Với ta mà nói, vậy là đủ để ứng phó rồi".
"Ừm!" Ngô Trường An hài lòng gật đầu, trái tìm cứ hốt hoảng không ngừng cuối cùng cũng bình tĩnh được hút.
"Vậy thì, tiếp theo bản thể của ta phải tìm được một chỗ để sống tạm. Tốt nhất là không thu hút sự chú ý của người khác" Hắn nghĩ thế, vừa lúc phát hiện trong một tòa thành gần đấy có tông môn đang thu đệ tử.
"Đã vậy, ta sẽ trà trộn vào tông môn này, đi làm một tên tạp dịch đi".
"Hơn nữa, thân phận này có thể che giấu được tai mắt của người khác. Chắc rằng dù thủ đoạn của người kia có mạnh mẽ, có ngập trời tới đâu thì cũng không thể tìm ra ta được" Sau đó hắn thu hồi tu vi, đi tới chỗ thu đệ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận