Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 635: Một đám phế vật (2)

"Đổi người khác".
Trên mặt Dịch Phong vẫn không thay đổi, hắn gọi người tiếp theo thử.
Nhưng mà.
Người kế tiếp.
Rồi kế tiếp nữa.
Liên tiếp đã đổi đến bảy tám người mà vẫn chẳng khác hai mươi chín mấy.
Sắc mặt Dịch Phong âm trầm muốn chảy nước, cuối cùng hắn không nhịn được mà hung tợn mắng: "Phế vật, một đám phế vật, toàn là phế vật".
Mọi người nghe vậy thì hổ thẹn cúi đầu, không dám có chút ý cãi lại.
Hả?
Vậy mà là phế vật sao?
Táng Ngũ mới đến nên hơi khó hiểu.
Rõ ràng các sư huynh sư tỷ này rất mạnh, nhưng sao sư phụ lại mắng họ là phế vật chứ.
Sau đó.
Cuối cùng hắn ta cũng biết tại sao rồi.
Dịch Phong tức muốn hộc máu, hắn dùng một chân đá vào Mộc Nhân Cọc, nó lập tức bay lên xoay tròn, sau đó ngã xuống mặt đất...
Và vỡ thành từng mảnh.
Ôi!
Táng Ngũ kinh hãi, cảm giác như da đầu muốn nổ vậy.
Không ngờ lần đầu thấy sư tôn ra oai lại là cảnh tượng như thế này.
Bọn họ đấm vào Mộc Nhân Cọc thì đều bất động, dù sao cũng là Đỉnh cấp Tiên khí mà sư tôn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ dùng một chân đá mà nó đã vỡ ra từng mảnh rồi?
Khó trách.
Các sư huynh sư tỷ mạnh vậy mà trong mắt sư tôn cũng chỉ là phế vật.
Xem ra.
Ta phải cố lên.
Nếu không thì cũng chỉ là phế vật thôi!
Nhìn đám đệ tử cúi thấp đầu này, trong lòng Dịch Phong nén giận.
Đến một người có tâm huyết cũng chẳng có.
Nếu có tâm huyết thì khi bị mắng là phế vật cũng phải phản bác chứ?
Nhưng hiện tại bọn họ lại chỉ yên lặng cúi đầu chấp nhận.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ đám đệ tử này chỉ ở mức ngồi ăn rồi chờ chết thôi, quả nhiên đã mất hết ý chí chiến đấu rồi.
Hôm nay nói thẳng ra là hắn cố tình triệu tập bọn họ đến để kiểm tra.
Mà kiểm tra rồi lại càng chứng minh ý nghĩ của hắn là đúng.
Đám người này tới để kiếm cơm, đến một người có trái tim cường giả cũng chả có.
Trong mắt Dịch Phong, nhìn đám đệ tử này đúng là không vừa mắt.
Vốn định chờ hắn có thể tu luyện thì sẽ chỉ dạy cho từng người một chiêu nửa thức, cũng không uống công bọn họ chờ đợi.
Nhưng hiện tại xem ra là dạy cho lông gà rồi.
Chờ trăm người đến, hắn sẽ phân phát hết đám phế vật này.
Một người cũng không giữ lại!
Sau khi đám đệ tử bị Dịch Phong giáo huấn giải tán, thần sắc rất khó coi, rất phức tạp.
"Xem ra chúng ta phải nỗ lực gấp bội rồi".
Tô Vân Vận cảm khái nói.
"Đúng vậy, sư tôn mắng chúng ta, cũng là tốt cho chúng ta, trách Tử Thành Long được rồi, tuyệt đối đừng trách tội sư phụ."
Lý Tiến cũng cảm khái.
"Sư huynh nói lời gì vậy, sao chúng ta trách sư phụ được chứ?"
"Đúng vậy, mà lời mắng này của sư tôn đối với ta mà nói vừa kịp thời, trước khi ta lĩnh ngộ, ta luôn dương dương tự đắc kiêu ngạo tự đại, bây giờ bị sư tôn mắng một trận, đột nhiên tỉnh ngộ rồi."
Một đệ tử khác lại nói.
"Tóm lại, nhất định phải nỗ lực gấp đôi, không phụ sự hi vọng của sư phụ, thoát khỏi cái mác phế vật."
"Không tệ".
Tô Vân Vận co đồng tử lại rồi nói: "Chúng ta cho dù là đuổi không kịp bước chân của sư phụ, ít nhất cũng phải đuổi kịp bước đi của đại sư huynh, nhìn đại sư huynh một chiêu chẻ, chặt, chém là có thể chém ra từng đợt gió lạnh, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể đạt đến cảnh giới đó!"
Lý Tiến tiếp lời nói: "Đúng vậy, còn có Cẩu Chi Đạo của nhị sư huynh, đã tu luyện phân thân đến đỉnh cao cực độ, nếu như thả tất cả ra, e rằng có thể khiến người ở Giang Đại Lục tăng lên một lần, ngoại trừ sư tôn, e rằng trên đời này cũng không được mấy người có thể giết huynh ấy".
"Các sư huynh đệ, nỗ lực gấp bội nào!"
"Ừm, cố lên".
"Tiếp theo, ta phải một ngày mười hai canh giờ, sẽ luôn ngâm trong Tành Kinh Các".
"Ta cũng vậy, cuốn trạch thiên kí này trong tay, cũng phải sớm đuổi theo nó đến cuối cùng".
Nhìn mọi người vừa mới bị huấn giáo xong, lại một tên muốn đi vào Tàng Kinh Các, Dịch Phong không biết nói gì nắm chặt đầu.
Đám phế vật này.
Đã không còn thuốc chữa! !!
Trong hỗn độn.
Diệt Thế từ từ mở đôi mắt ra.
"Đại nhân".
Nam nhân mang mặt nạ màu bạc bước lên trước, cung kính quỳ xuống đất.
"Trôi qua bao lâu rồi?" Diệt Thế nhàn nhạt hỏi.
"Khởi bẩm đại nhân, đã qua một tháng rồi." Nam nhân mang mặt nạ màu bạc cung kính nói.
"Một tháng...
Khóe miệng Diệt Thế từ từ cong lên.
Dựa vào thời gian tính theo đầu người, thời gian một tháng, đại điện hỗn độn như thế nào cũng sẽ nhiều hơn một vài người.
Vận khí tốt, đoạn thời gian này mà tỉnh ngộ, e rằng sẽ tăng thêm mười mấy người.
Dù cho vận khí có thiếu chút, tỉnh ngộ ít, vậy chắc có thể tăng thêm hơn mấy người.
Thế là, Diệt Thế từ từ đứng dậy.
Hóa thành hư vô linh thể, trong lòng vui vẻ một bước đến đại điện hỗn độn.
Ánh mắt dò quét qua.
Vào lúc tất cả khuôn mặt ngồi vắt véo xuất hiện trong lòng hắn, sắc mặt của Diệt Thế lập tức đen lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận