Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2318: Thần tiên quyến lữ (2)

Người thanh niên bừng tỉnh ôm quyền, tràn ngập sùng kính!
“Tiền bối!”
“Đa tạ đại ân của tiền bối, xin tiền bối để lại tên, tương lai tại hạ chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Nghe thấy giọng nói say lưng, Dịch Phong không có chút ý nào dừng lại.
Cảm kích cũng được, báo ân cũng được.
Những chuyện này đều không hề liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn cùng người quan trọng nhất hưởng thụ sự yên tĩnh hiện tại, ngoại trừ mấy vị huynh đệ ra, Dịch Phong không muốn dính dáng nhân quả đến bất luận kẻ nào.
Công danh và lợi lộc như mây trôi, vinh hoa phú quý đều là bụi đất.
Hắn đã sớm nhìn thấu đủ loại chuyện của thế gian, bất luận cái gì, cũng không trân quý bằng tình nghĩa chân thành.
Lần này chẳng qua chỉ là chuyện ngẫu nhiên gặp ngoài ý muốn.
Gặp mặt một lần, chính là kết cục tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Dịch Phong tăng tốc độ phi độn bay xa, dọc đường tìm được mấy con thú rừng, sau đó về đến tiểu viện ở sơn thôn.
Mặc dù thân ảnh hắn bay trong mây trên không trung đã lâu, đã sớm không thấy bóng dáng.
Người thanh niên ngước đầu nhìn lên, lại càng là thêm sùng kính, trong mắt bắn ra ánh sáng kích động, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.
“Tu vi và khí độ như thế, đúng thật là ẩn sĩ cao nhân!”
“Có được vị cao nhân này giúp đỡ, quả thật là may mắn của cuộc đời…”
Thoáng cái lại qua nửa tháng.
Cuộc sống ở sơn thôn nhỏ vẫn vô cùng yên tĩnh như trước, Dịch Phong và Bạch cô nương đã sớm quen với tất cả mọi thứ ở nơi này.
Sáng sớm dạy học, hoàng hôn tu luyện.
Cùng đi cùng vẻ, vui vẻ tiêu dao.
Lúc trước mấy việc nhỏ xen vào giữa, đã sớm bị Dịch Phong ném ra sau đầu.
Vốn dĩ hắn cho rằng, cuộc sống có thể vẫn luôn yên bình như vậy.
Không ngờ được, người thanh niên lúc trước hắn đã cứu kia, đúng là đã tìm đến sơn thôn nhỏ, trong tay mang theo đủ loại lễ vật, vẫn không quên cung kính hành lễ, cả mặt chân thành tha thiết!
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!”
“Vãn bối không thể báo đáp, chỉ có mang theo một chút tâm ý đến đây đáp tạ, nếu như có chỗ quấy rầy, mong rằng tiền bối thứ lỗi!”
Nhìn người thành niên đứng trước cửa hành lễ, trong lòng Dịch Phong hơi thở dài.
Tục ngữ có câu, đưa tay không đánh mặt người tươi cười.
Cho dù Dịch Phong có không tình nguyện bị người khác quấy rầy yên tĩnh, cũng không có cách nào xụ mặt quát thẳng vào mặt đối phương, huống chi người ta còn đến đây cảm ơn lễ tiết có thừa, thì càng khiến hắn thấy khó.
Suy nghĩ một chút, Dịch Phong đành phải lên tiếng nhã nhặn từ chối.
“Một cái nhấc tay mà thôi, ngươi không cần phải như vậy.”
“Huống chi vốn dĩ ta là người sơn dã, những trân bảo linh vật này đối với ta cũng vô dụng, hàn xá cũng không có trà xanh rượu ngon, nên không giữ các hạ lại nữa, xin mời đi.”
Một câu nhẹ nhàng, Dịch Phong nói tạm biệt đóng cửa.
Lúc trước hắn xuất thủ cứu người này, chẳng qua là nhất thời động lòng trắc ẩn mà thôi, vốn dĩ không nghĩ đến có được báo đáp cái gì, hắn không muốn có bất cứ quan hệ gì với tu sĩ ở thế giới bên ngoài, quấy rầy cuộc sống yên tĩnh trước mắt.
Cho dù chỉ là từ chối nhã nhặn, thái độ cũng rất là kiên quyết.
Chắc hẳn, người thanh niên này cũng biết khó mà lui.
Vừa nghĩ đến cứu người sẽ rước lấy loại phiền toái này, Dịch Phong có chút hối hận không nói nên lời, hắn ngồi xuống trong viện đôi mắt xuất thần.
Ai ngờ được, người thanh niên ngoài cửa lại đúng là lại lần nữa lên tiếng gọi.
“Tiền bối? Tiền bối!”
“Vãn bối thành tâm đến đây bái tạ, quả thực là vì tiền bối có đức độ khuất phục, nếu như tiền bối tình nguyện xuất sơn giúp đỡ, bất kỳ điều kiện gì vãn bối cũng đều tình nguyện đồng ý!”
Nghe thấy giọng nói gấp gáp, trong lòng Dịch Phong khẽ thở dài một hơi.
“Ai…”
Giang hồ, mãi mãi cũng không chạy thoát khỏi được lợi ích phân tranh.
Chém chém giết giết, cường giả vi tôn.
Những phân tranh thế tục này, Dịch Phong thật sự là đã nhìn thấy quá nhiều, cũng trải qua quá nhiều, đã sớm chán ghét.
Cuộc sống vì công danh lợi lộc không ngừng chém giết, có ý nghĩa gì đáng nói? Cho dù thật sự tranh bá một phương, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi.
Cho dù có ngàn bậc cửa kim sắt, cuối cùng cũng chỉ cần một bánh tàu đất.
Dịch Phong trải qua quá nhiều, đã sớm nhìn thấu tất cả, căn bản sẽ không vì bất kỳ điều kiện gì mà động lòng, trong mắt hắn, thế gian này ngoại trừ Bạch cô nương cùng mấy vị huynh đệ, bất luận kẻ nào hoặc chuyện nào cũng đều không còn quan trọng nữa.
Trong lòng hắn yên tĩnh như nước, ngoài cửa lại là không ngừng dụ hoặc.
“Tiền bối!”
“Chỉ cần ngài xuất sơn tương trợ, vãn bối cái gì cũng đều tình nguyện!”
Cho dù lúc trước người này có chút lễ tiết, lúc này cũng có vẻ hơi ồn ào.
Cuối cùng Dịch Phong cũng không còn kiên nhẫn, càng lười nói nhiều lời với hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận