Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2309: Hư không kiếm trủng (1)

Dịch Phong đi thật lâu vào bên trong động phủ, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Cuối cùng đi sâu vào tận bên trong, chỉ thấy có một động thiên khác.
Trước mắt đúng là một tĩnh thật vô cùng trống trải rộng đến trăm trượng, bên trong bốn phía tường băng là đủ loại trường kiếm, cũng không biết đã bị phong tồn bao nhiêu năm tháng, hơn nữa năm đó là bội kiếm của người nào.
Dịch Phong thấy thế vô cùng vui mừng, đi lên phía trước nhìn kỹ cảm ngộ kiếm ý, ai ngờ được lại không cảm nhận được một chút khí tức danh kiếm nào, đến một chút xíu cảm giác khác thường cũng không có.
Ngoại trừ khí tức băng lãnh, không thu hoạch được gì.
Nhìn trường kiếm bên trong bốn phía trường băng, Dịch Phong giống như nhìn thấy một đống sắt vụn không có chút cảm giác nào, phảng phất như là nhìn thấy một loạt hàng giả, trong lòng đến một chút ba động cũng không có.
Dịch Phong nhìn kỹ một lúc lâu, thì nhíu mày.
“Đây thật sự là Hư Không Kiếm Trủng trong truyền thuyết?”
“Loại nơi này, căn bản có tiếng không có miếng. Nhưng nếu như nơi này không phải Hư Không Kiếm Trủng, thì ai lại tiêu phí khí lực lớn như vậy, chế tạo ra động phủ ở bên trong huyền băng vạn năm, phong tàng nhiều bảo kiếm như thế?”
Đủ loại nghi vấn xông lên trong đầu, Dịch Phong càng nhìn bốn phía càng cảm thấy cổ quái.
Bất giác tâm niệm vừa động, rút kiếm ra!
“Sưu! Sưu!”
Mấy đạo kiếm mang thuấn phát xuất hiện, đại thành kiếm ý vô cùng lăng lệ, trực tiếp lao thẳng đến bên cạnh tường băng đủ loại danh kiếm!
Một khắc sau.
Đúng là cũng không phát ra tiếng va chạm kinh thiên động địa, kiếm mang bị tường băng bốn phía chiếm lấy, tiếp đó tường băng lại giống như mặt nước bắt đầu khua lên gợn sóng, đủ lại trường kiếm đều biến mất tiêu tán giống như kính hoa thủy nguyệt !
Nhìn thấy loại dị tượng kia, trong mắt Dịch Phong lộ ra ánh sáng!
“Quả nhiên!”
“Nơi này đúng là Hư Không Kiếm Trủng, nhưng lúc này nhìn thấy đều là ảo ảnh cấm chế, người không cảm ngộ được kiếm đạo thì khó mà nhìn thấy chân tướng!”
Thuận theo bốn phía tường băng khua lên gợn sóng như mặt nước, tâm tình Dịch Phong cũng trở nên càng mong chờ hơn.
Ngắn ngủi mấy giây.
Tĩnh thất băng phong lúc trước, đúng là có thể thay đổi so với hỗn độn, nơi này giống như một mảnh hư không, không nhìn rõ điểm cuối, cũng có vô số kiếm khí xuất hiện, như ánh sáng ngang dọc bốn phía!
“Bạch! Bạch!”
Từng đạo kiếm khí không ngừng lưu chuyển bên cạnh, Dịch Phong phảng phất như cả người đang ở trong màn pháo hoa, cảm nhận được kiếm ý như biển vô cùng huyền diệu, cảm ngộ không ngừng tăng cao!
Không biết đã trôi qua bao lâu, cảm ngộ đối với kiếm đạo của Dịch Phong càng cao hơn một cảnh giới, kiếm khí và kiếm ý lui tới xuyên qua, đều có thể bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Đi vào trong khu cực hư không vô cùng huyền diệu này, cho Dịch Phong lẻ loi một mình, cũng tự biết cách tìm giải trí, quên đi mọi thứ trên thế gian.
Sau khi nhìn thấy đủ loại kiếm ý.
Dịch Phong hoàn toàn đi vào một loại cảnh giới huyền diệu, cho dù hai mắt nhắm chặt, cũng có thể cộng minh cùng với kiếm mang lui tới bên cạnh, cảm giác được kiếm ý lưu động rõ ràng, phảng phất như bản thân hắn chính là một chuôi kiếm!
Đúng vào lúc nào.
Đỉnh đầu của hắn, đột nhiên trong hư không vô tận truyền đến một trận ong ong!
“Vù vù!”
Tiếng vang linh hoạt kỳ ảo kia giống như tiếng rồng gầm, dẫn động trái tim của hắn đập thịch thịch, khiến cho hắn không nhịn được mở mắt ra, muốn nhìn rõ nguồn gốc của âm thanh đó.
Đáng tiếc.
Thứ trong mắt nhìn thấy, chỉ có hư không loạn lưu và kiếm ý vô tận.
Sâu trong hư không không biết rõ đó, hình như có cái gì đang triệu hồi hắn, ở xa trong chỗ tồn tại không rõ tên, khiến cho hồn khiên của Dịch Phong hỗn loạn, khó mà yên tĩnh trở lại tâm cảnh huyền diệu như vừa rồi.
Càng nhìn càng là động lòng.
Dịch Phong quả quyết vận chuyển tu vi cả người, phi độn về phía sâu vô tận kia!
Trong chốc lát.
Mưa kiếm đầy trời không ngừng rơi xuống, giống như ánh sáng xông đến mặt!
Cho dù kiếm đạo của Dịch Phong nâng cao một bước, không cần dùng trường kiếm trong tay, đã có thể thúc động kiếm ý ở quanh người bảo hộ ngăn cản đủ loại mưa kiếm, nhưng cũng khó mà làm tổn thương đến một chút lông tóc của hắn!
“Sưu! Sưu!”
Kiếm ý vô tận không ngừng như sông lớn nghiêng đến, Dịch Phong cắn răng vượt khó tiến lên, rất nhanh đã vượt qua nguy nan, cả người tràn đầy vết thương!
Cũng không biết phi độn khoảng cách bao xa, trải qua bao nhiêu tôi luyện.
Cuối cùng Dịch Phong cũng đến hư không tận cùng, nhìn thấy trường kiếm hòa hợp với ánh sáng nhàn nhạt treo lơ lửng giữa trời kia!
Hắn đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không có cách nào khống chế khát vọng trong lòng.
Dịch Phong không nhịn được giơ tay muốn đụng chạm, cảm nhận được rốt cuộc thần binh này có kiếm ý như thế nào.
Đột nhiên!
Kiếm kia đúng là hóa thành một đạo lưu quang, chui vào trong mi tâm của Dịch Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận