Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2207: Địch nhân vốn có (1)

“Đảo Ám Ảnh chúng ta đã từng sợ ai? Cho dùng Hùng Trọng ta chỉ là một quản lý nho nhỏ, đó cũng là một thành viên của đảo Ám Ảnh, còn chưa đến mức phải kiêng kỵ với một đám tiểu nhân đánh lén? Đây không phải là nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong của mình sao!”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời, sắc mặt Khương Nguyên cũng thay đổi đến có chút vi diệu.
Khương Nguyên trầm ngâm mấy giây, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng lên tiếng trả lời.
“Phó quản lý, lời này không phải nói như vậy.”
“Cường địch đêm qua so với những người ngày trước còn xa mới có thể so, cho dù Ma tộc lúc trước cũng không có loại cao thủ này, nhị công tử ra mặt với khó khăn ngăn cản được thảm họa xảy ra, từ đó có thể thấy được sự cường hoành của đối phương.”
“Có lẽ, đến Cửu Thiên Kiếm Cơ đại nhân, cũng không nhất định có thể thoải mái ứng đối…”
“Phó quản lý, ngài vẫn là phải cẩn thận một chút mới được.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Hùng Trọng mở to.
“Không thể nào…”
“Ta thừa nhận mấy tên tạp nham kia có chút mạnh, nhưng cũng sẽ không lợi hại đến mức như ngươi nói chứ?”
Đúng vào thời điểm Hùng Trọng kinh nghi.
Đột nhiên Hùng Phấn và Khương Nguyên quay người, nhìn về phía xa hành lễ, công nhân ở bên người cũng đều đứng dậy, dáng vẻ cả mặt kinh ngạc!
Xuôi theo tầm mắt nhìn đến.
Lúc này Hùng Trọng mới nhìn thây, Ngô Đào đang hai tay đút túi đi đến.
Hùng Trọng lập tức kinh ngạc vội vã ôm quyền.
“Nhị công tử!”
Ngô Đào thân là nhị công tử đảo Ám Ảnh, đương nhiên địa vị cực cao, rất ít xuất hiện trước mặt người bình thường, sau khi trải qua việc xuất thủ ngày hôm qua, lúc này lại xuất hiện lần nữa, không khỏi khiến cho lòng người sinh ra chấn động.
Nhìn đám người hành lễ, Ngô Đào nhàn nhạt gật đầu.
“Ừm, tiếp tục làm việc đi.”
Lúc này mọi người mới đứng dậy, nhìn gương mặt không chịu gò bó của Ngô Đào, trong lòng cảm thấy kích động và vinh quang không nói nên lời.
Hùng Trọng càng là không kìm được tò mò, do dự mãi vẫn là hành lễ lên tiếng xin chỉ giáo.
“Nhị công tử, tại hạ cả gan hỏi một chút…”
Câu hỏi này, hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở xung quanh.
Vốn dĩ mọi người đã tò mò và kinh nghi, vào thời khắc này trong lòng đều thấp thỏm, trong đó bao gồm cả Khương Nguyên, cũng muốn biết nội tình cuộc tập kích đêm qua.
Ai ngờ được vừa mới lên tiếng, đã bị Ngô Đào nhàn nhạt lên tiếng cắt ngang.
“Những việc này, các ngươi không cần hỏi đến.”
“Nói câu khó nghe một chút, cho dù các ngươi biết, cũng không có cách nào nhúng tay vào nhân quả trong đó, cho nên vẫn là không biết rõ thì tốt hơn, chỉ cần nghiêm túc làm tốt việc nằm trong phận sự của mình, là đủ rồi.”
“Thành thị bị phá hỏng không ít, gần đây làm phiền các vị, ta sẽ xin cho các ngươi công phục và công cụ mới nghiên cứu, sau này còn lấy công trạng để đánh giá xét thưởng, tuyệt đối không để các ngươi cống hiến vô ích.”
Công phục và công cụ mới?
Còn có đánh giá xét thưởng?!
Đương nhiên hứa hẹn khiến cho trong lòng mọi người kích động, cha con Hùng Phấn giống như điên cuồng, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhiệt tình, hận không thể tăng ca thâm mười lần!
Có thể nghe thấy được ngữ khí nghiêm túc của Ngô Đào, đột nhiên trong lòng mọi người đánh trống, lòng tin ngày trước bị tấn công trước nay chưa từng có, giống như sau đó sẽ có thảm họa không tên phát sinh, khiến người khác khó mà yên lòng.
Không có người nào lên tiếng, nhưng thần tình mọi người đều trở nên kinh nghi bất định, kích động vừa rồi rất nhanh bị đè ép xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau bầu không khí trầm thấp.
Thấy thế.
Ngô Đào suy nghĩ một chút, vẫn là tiết lộ thâm chút nội tình.
“Chuyện đêm qua, chắc hẳn có lẽ các ngươi cũng đã nhìn thấy, cho dù không nhìn thấy, thì cũng nghe được, kẻ địch đánh lén đúng là rất cường đại, nếu như không ngoài dự liệu, thì chính là địch nhân vốn có của đảo Ám Ảnh ta.”
Địch nhân vốn có!
Vừa mới dứt lời, trong đáy mắt mọi người run lên.
Mạnh như đảo Ám Ảnh, cũng có thể có đối thủ địch lại được?!
Không đợi Hùng Trọng căng thằng lên tiếng, Ngô Đào lại tiếp tục nói.
“Có điều, các ngươi cũng không cần quá lo lắng.”
“Ngày hôm qua chỉ là một vài tiểu nhân, chẳng qua chỉ là lâu la, thừa dịp tu vi sư huynh muội chúng ta còn chưa viên mãn, mới dám đến đây quấy rối, mưu toan phá hoại tòa đô thị này, ảnh hưởng đến đại kế của sư tôn.”
“Nếu như tu vi chúng ta đạt đến đỉnh phong, bọn chúng là cái gì chứ?”
Nghe thấy lời này, Hùng Phấn và các công nhân mới an tâm hơn một chút, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Ngô Đào cũng trở nên sùng kính nhiệt liệt.
Không hổ là nhị công tử.
Hiện tại tu vi đáng sợ phi thường, nhưng vẫn chưa đạt đến đỉnh phong, nếu như tiếp tục tu luyện, cũng không biết sẽ là loại cảnh giới nào!
So sánh ra, Hùng Phấn và Khương Nguyên rõ ràng có kinh nghiệm hơn không ít, nghe ra được thâm ý ở bên trong câu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận