Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1054: Trò đùa vô bổ (1)

Đi ra cửa phòng.
Liền thấy Cẩu Tử, Nãi Tề ghé vào cánh cửa run rẩy không thôi.
Đối với việc trở về của đám động vật này, Dịch Phong không bất ngờ chút nào.
Dù sao cái thứ đồ chơi Lâu Bản Vĩ này cũng đi ra từ hệ thống, mà hệ thống ở trên người mình, nên có trở về cũng không ngoài ý muốn chút nào.
Mà gặp phải Lâu Bản Vĩ cả ngày mang theo đám cẩu tử này, trở về cũng hợp tình hợp lý.
Dịch Phong bắt đám này dạy dỗ một chút, mới ngửa đầu phơi nắng, ngáy ngủ một giấc.
Trên bầu trời xa xôi.
Hai bóng người tay cầm chum đựng nước, bay về phía biên giới Hoang Vu chi địa.
Chính là Hoang Chấn và Trần Hiền vội vàng trở về từ Thiên Lan Sơn Mạch.
Đáng lẽ với thực lực của hai người, không đến mức bay chậm như vậy. Nhưng nhìn chum đựng nước trên tay, hai người cẩn thận từng li từng thi không dám làm văng ra một giọt nào.
"Trận Lão, chúng ta đã trở về."
Còn chưa đáp xuống đất, Hoang Chấn đã hô to về phía đám người bên tường.
"Sao?"
Trên bức tường ranh giới, đám người Trận Lão ngẩng đầu nhìn lên.
Lông mày lập tức cau lại.
Chuyện gì thế này?
Không phải về giàn xếp hoà giải mâu thuẫn giữa Hoang Giới và Trận giới sao?
Sao lại gánh một cái chum trở về?
"Các ngươi làm gì đấy?" Hai người vừa đáp xuống đất, Trận lão nhanh chóng hỏi chuyện: "Chuyện giải quyết thế nào rồi?"
"Trận lão, lúc chúng ta đến Hoang Trận lưỡng giới, mâu thuẫn đã sớm được giải quyết rồi!" Hoang Chấn nói.
"Đã được giải quyết, thật sao?"
Trận lão vội vàng hỏi.
"Trận lão à, nào chỉ giải quyết, quan hệ hai giới hiện tại không biết tốt đến mức nào, ngay cả hậu duệ duy nhất của Trận giới ngài còn đến kết thông gia với Hoang giới chúng ta nữa nha".
Hoang Chấn nói.
"Cái gì?"
"Ngay cả hậu duệ của ta cũng vậy?"
Dù với tâm cảnh của Trận lão thì bây giờ cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Mâu thuẫn giữa Hoang Trận lưỡng giới quá sâu, xưa nay không thể giải quyết dễ dàng như vậy được. Thậm chí khi hắn phái Hoang Chấn và Trần Hiền trở về cũng không ôm hi vọng gì nhiều, nghĩ chỉ cần hoà hoãn không nội chiến cũng tốt rồi.
Bây giờ hắn lại nghe nói giao tình của Hoang Trận lưỡng giới cực kỳ tốt, thậm chí hậu nhân duy nhất của hắn kết thông gia?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trận lão vội hỏi.
"Trận lão, chuyện là thế này, được một vị cao thủ ở Thiên Lan Sơn Mạch sắp xếp giản hoà".
Trần Hiền vội vàng giải thích, còn nói thêm đầu đuôi gốc ngọn đống tin tức thăm dò được.
"Hả??"
"Có một vị cao thủ trên Thiên Lan Sơn Mạch sao? Xem ra còn vài cao thủ ở Tiên giới và Bát giới mà chúng ta không biết!" Trận lão kinh ngạc không thôi, mặt mũi đầy vẻ tán thưởng nói: "Mà thủ đoạn của người này cũng thật cao minh, có thể giải quyết mâu thuẫn giữa Hoang giới và Trận giới dễ như trổ bàn tay, thật khiến người ta không ngờ tới!"
"Đúng rồi. Theo như tốc độ các ngươi miêu tả, thực lực của hắn chắn hẳn cũng cường đại vô cùng. Vì sao, sao các ngươi không đi phỏng bái hắn?" Trận lão hỏi tiếp.
"Bẩm Trận lão, chúng ta nhanh chóng chạy đến núi Thiên Lan, nhưng lúc đến nơi hắn đã đi rồi." Trần Hiền một năm một mười nói: "Chúng ta chờ ở đó rất lâu, hắn cũng không về."
Trận lão nghe vây, mặt mày tiếc nuối vô cùng.
"Giờ vết nứt càng ngày càng rộng, áp lực chúng ta chống đỡ cũng càng ngày càng nhiều. Vị cao thủ họ Lâu oanh liệt một thời ở Thiên Chi Tiên Điện hôm đó cũng không thấy tung tích. Nếu bây giờ có thể nhờ vị cao thủ ở Thiên Lan Sơn Mạch đến giúp đỡ, thì áp lực của chúng ta sẽ giảm đi không ít!"
"Trận lão đừng nản chí. Mặc dù chúng ta không tìm được vị cao thủ kia, nhưng mang về được thứ này quan trọng hơn nhiều.
Hoang Chấn đây vẻ hưng phấn nói.
"Thứ quan trọng hơn?"
Đôi mắt Trận lão chớp chớp.
Những người khác cũng nhìn theo.
Hiện tại.
Còn có gì quan trọng hơn việc trực tiếp mời cao thử tới đây tiếp viện nữa?
"Là cái vạc nước này sao?"
Trận lão thấy cái chum nước lù lù bên cạnh.
"Đúng. Chính là cái chum nước này, nhất định có thể giải quyết được tình hình khẩn cấp trước mắt." Vẻ mặt Hoang Chấn đầy kích động nói.
Nghe Hoang Chấn nói vậy, mọi người ở dây lập tức thích thú hiếu kỳ hẳn lên.
Không lẽ thật sự là vật tốt sao?
Đám người đi về phía chum nước.
Ngay lúc đám người rửa mắt đợi xem, tay Hoang Chấn vung lên, lấy cái nắp đóng vạc nước một phát xốc lên.
Một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi.
Lập tức đem lại gần đám người, xông thẳng mặt.
Đặc biệt là Trận lão đứng đầu, khi ngửi cái mùi hương kia cơ thể choáng ngợp như dời sông lấp biển, biểu cảm trên mặt thay đổi Trần Hiền xối xả.
"Không phải đâu, làm gì trêu đùa các ngươi, các người đừng nghĩ chỉ là phân, đây là báu vật đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận