Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1373: Sóng gió ngầm trong chuyện thu đồ đệ (1)

Đang chuẩn bị vào nhà khen một câu, tiện thể thử mùi vị.
Phó Nam Thiên vậy mà lại bắt đầu có hành động mới!
Một tay vung mấy quả trứng gà lên giữa không trung, một tay cầm muôi lớn, chỉ nghe vài tiếng giòn vang, vỏ trứng tách ra, trong nồi sắt lớn đun sôi đã có ruột trứng nằm chỉnh tề.
Ngay sau đó, lão già đột nhiên thay đổi khí thế, Không ngừng dùng muôi lớn đảo ruột trứng cùng nước sôi, động tác thận trọng lại vô cùng mềm mại.
Không đến nửa nén hương, trong nồi sắt lớn đã có hai trái tim được tạo hình từ trứng luộc nước sôi!
Dịch Phong triệt để phục lão già rồi.
Nấu cơm và nấu đồ ăn hắn cũng biết, nhưng làm đến mức độ biến nó thành một loại nghệ thuật có giá trị thưởng thức như lão già thì hắn tuyệt đối không làm được.
Chỉ bằng chiêu này, tất phải khổ luyện tám năm mười năm trở lên.
Dịch Phong nhịn không được tán thưởng.
"Lão già, thực không nhìn ra ngươi còn có ngón nghề này, lợi hại".
Phó Nam Thiên nghe tiếng quay đầu, vậy mà cũng không trả lời.
Cho dù là Dịch Phong tán dương cũng không thể làm hắn phân tâm, mấy món ăn nhanh chóng được bỏ vào hộp cơm, cởi tạp đề, dọn dẹp đơn giản, rồi cứ vậy rời đi.
Toàn bộ quá trình Dịch Phong bị gạt sang một bên, buồn bực nhìn ông lão chạy như một làn khói ra ngoài.
"Không phải làm cho ta ăn à?"
Dịch Phong hỏi, ai ngờ ông lão không thèm để ý hắn, một đường rời đi.
Thấy lão già đã biến mất không thấy bóng dáng, Dịch Phong cũng lười quan tâm.
Quay đầu nhìn về phía bếp lò, còn có mấy quả trứng gà cùng một ít rau hẹ.
Dịch Phong nổi lên hứng thú, lập tức liền thi triển khả năng nấu ăn, một bàn thức ăn ngon rất có hương vị thôn quê đã được làm ra.
Sau bữa ăn uống một ly trà, hưởng thụ thời gian giải lao.
Thảnh thơi ngồi ở trong sân, toàn thân Dịch Phong thấy thoải mái, lại uống thêm một ngụm, thể xác tinh thần đều đắc ý.
Ỗ đây một hồi, lại bị hương hoa hồng hấp dẫn.
Hiếu kì tiến lên nhìn kỹ.
Chỉ thấy cánh hoa óng ánh sáng long lanh, còn chưa mở ra đã rất đẹp, làm cho người ta không nhịn được muốn đưa tay đụng vào, thử trải nghiệm cảm giác.
Tại thời điểm hắn đưa tay ra, một tiếng hét vang vọng cả sân!
"Dừng tay!"
Dịch Phong quay đầu, đã nhìn thấy lão già mang theo hộp cơm, dựng râu trợn mắt.
Hẹp hòi đến mức như ngươi thật sự là rất hiếm thấy.
Cơm không cho ăn, còn không cho sờ thử vào hoa?
Đây không phải thái độ nên có để đối đãi với ân nhân!
Dịch Phong cũng có chút bực tức, muốn tiếp tục đưa tay.
Chỉ nghe vút một tiếng, ông lão đã xuất hiện ở bên cạnh, một tay ngăn tay Dịch Phong, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc!
"Tiểu tử, hoa này ngươi nhất định không được đụng vào!"
Nhìn ông lão ra vẻ liều chết ngăn cản, Dịch Phong đành phải bỏ đi suy nghĩ này.
"Được rồi."
Một đóa hoa hồng mà thôi, không cho động vào thì không động vào.
Dù sao mình cũng không phải thực sự là người thích hoa cỏ, chỉ là hiếu kì nhất thời nổi lên mà thôi.
Dịch Phong lên tiếng, rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài đi tản bộ, nói chuyện với người dân ở cửa thôn, phơi mình trong nắng, triệt để dung nhập vào sinh hoạt trong thôn.
Nhìn về nơi xa.
Phó Nam Thiên thở dài nhẹ nhõm, tâm cảnh cũng hoàn toàn ổn lại.
Từ lúc ra khỏi Cổ Tẩu Lang đến giờ đã qua bốn ngày, hắn cũng tổng kết xong kinh nghiệm thất bại, hoàn toàn hiểu được.
Tiểu tử này thật sự may mắn đến mức như được trời cao ưu ái, chuyện thu đồ tuyệt đối không thể nóng vội.
Chỉ cần ở trong thôn, hắn sớm muộn cũng có biện pháp thăm dò tiểu tử này yêu thích cái gì, đến lúc đó nhất định có thể thành công!
Tại thời điểm Phó Nam Thiên âm thầm hạ quyết tâm, đột nhiên có thần thức truyền âm.
Khẽ cau mày, Phó Nam Thiên đi về phía cửa thôn.
Mấy người đàn ông, còn có một người phụ nữ, đều chờ đã lâu, mang trên mặt vẻ bất mãn.
"Phó Nam Thiên, đồ đệ bảo bối của ngươi đến cùng là có chỗ nào hơn người?"
"Từ lúc hắn đến, chúng ta phải ẩn giấu khí tức vì sợ hù dọa hắn, đãi ngộ như thế, đi khắp Vân tinh cũng không có mấy người đâu."
"Sao hắn khiến ngươi coi trọng như vậy?"
"Lão phu đã từng trò chuyện với hắn, nhưng mà chỉ bình thường không có gì lạ, hắn còn chưa phải đồ đệ của ngươi, cần gì để ý như thế?"
"Không sai, ta cũng không nhìn ra có gì đặc biệt".
Phó Nam Thiên chắp tay đứng yên, trên mặt nở nụ cười.
"Không sai, hắn thật sự là bình thường không có gì lạ".
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong bụng ông lão đã nở hoa.
Người khác nhìn không ra, hắn lại rõ ràng.
Tiểu tử kia mặc dù không biểu lộ chỗ hơn người, nhưng hắn từng tự mình đo lường tính toán, đây chính là tồn tại có vận mệnh vô thượng, thành tựu tương lai tuyệt đối cực kỳ khủng bố!
Hạt giống tốt như vậy, người không có ánh mắt sắc bén đương nhiên không nhìn ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận