Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1055: Trò đùa vô bổ (2)

Hoang Chấn vội vàng giải thích: "Nó có công dụng to lớn vô cùng, có thể thanh trừ hắc khí trong cơ thể của chúng ta. Không tin các ngươi cố gắng ngửi một chút, hít sâu một hơn, cảm thấy tinh thần dễ chịu thanh thản hơn phải không?"
Hoang Chấn thà không giải thích.
Giải thích một hơi, từng ánh mắt phẫn nộ lao tới.
Cầm một đống phân nói là bảo vật, còn mẹ nó tâm thần thanh thản, đám người này hận không thể hai tay bóp chết hai tên Hoang Chấn này.
Nhất định phải nhịn...
"Được rồi, lần sau không được đùa giỡn vô bổ như kiểu này nữa".
Dù bình thường tính tình Trận lão tương đối tốt, nhưng giờ cũng đen mặt khiển trách một tiếng.
Nói xong.
Liền dẫn đám người đi về phía ranh giới bức tường, để hai người Trần Hiền với Hoang Chấn lẻ loi trơ trọi.
"Cái này thật sự là bấu vật đó!"
Trần Hiền hô lên.
Sao lại không có ai tin hắn?
Thế nhưng mặc cho hai người hô thế nào, cũng không có ai để ý đến.
"A!"
Đúng lúc này.
Một gã nam tử toàn thân toả ra hắn khí. Tiếng gào thét từ đám người đang ngồi xếp bằng bên ranh giới bức tường cũng cùng lúc vang lên.
"Hùng Thiên!"
Thấy thế.
Sắc mặt Trận lão đại biến, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Những người khác liền hốt hoảng, không biết nên làm thế nào.
Tuyệt đối không ngờ rằng, ngay cả Hùng Thiên cũng hoá ma.
Hắn là người xuất sắc nhất trong những thủ biên nhân ở đây.
Thực lực gần như là Chân Tiên tầng thứ ba, là điện chủ của Thiên Chi Tiên Điện, có thể nói là thiên chi kiêu tử chân chính.
Ngay cả người thế này mà hoá ma, tình thế ác liệt như nào cũng có thể nghĩ ra được.
"A!"
Trên trời, Hùng Thiên gào thét không ngừng.
Dưới tình huống hắc khí nổi lên mạnh bạo, lông tóc toàn thân dựng thẳng, quần áo nứt toác, lộ ra cả người đầy cơ thịt sắc bén.
Tròng mắt lúc thì hoá đỏ tràn ngập lệ khí, lúc thì khôi phục lại vẻ thanh minh ban đầu.
"Giết ra, nhanh giết ta đi".
"Ta không khống chế nổi nữa. A... Nếu không giết ra, đến khi ta hoá ma hoàn toàn, tổn thất quá lớn a..."
Hùng Thiên gào thét giữa không trung.
Trời gian giữ được thanh tĩnh trong mắt ngày càng ngắn.
"Trận lão, nhanh nghĩ biện pháp, nhanh nghĩ biện pháp đi!"
"Đúng vậy. Phải cứu Hùng Thiên đại ca, nếu như hắn cũng..."
"Cầu xin ngươi, nhất định phải cứu hắn!"
Những cao thủ còn lại đều luống cuống hoàn toàn, ngay lúc này nhao nhao không có chừng mực.
Mà bàn tay chống quải trượng của Trận lão cũng run rẩy không ngừng, một dòng lệ chảy xuống, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Hùng Thiên.
Lúc này không cho phép hắn được suy nghĩ nhiều.
Đôi mắt khẽ động, rốt cuộc cũng nổi ác tâm, hạ quyết định.
"Ra tay đi!"
"Trấn sát!"
Nói xong câu này, đôi mắt Trận lão khép lại, cây quải trượng trong tay chịu không nổi rơi xuống đất, cả người già đi rất nhiều.
"Hả!"
"Ôi.."
Âm thanh nghẹn ngào vang lên khắp nơi, một đám ánh mắt đỏ hồng bắt đầu ngưng tụ công kích.
Bởi vì bọn hắn hiểu rõ.
Bọn hắn không thể không động thủ.
Nếu Hùng Thiên hoá ma hoàn toàn, mất hết ký trí, cộng thêm thực lực ban đầu nhờ ma hoá mà mạnh mẽ lên rất nhiều, không ai ở đây có thể cản nổi.
Đến lúc đó.
Sẽ là một trận đại nạn.
"Đừng!"
"Để chúng ta thử một chút!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Hiển và Hoang Chấn nâng cái chum nước lên, bay nhanh về phía Hùng Thiên.
Cái chum chứa phân này rõ ràng có tác dụng với hắc khí trong cơ thể, hai người đã từng cảm nhận được, tuy không biết có ích gì với Hùng Thiên sắp hoá ma không, nhưng hai người vẫn muốn thử xem.
Bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người gánh một chum đầy phân, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Làm cho mọi người ngây ra ngừng công kích.
Nhờ vậy mà Trần Hiền và Hoang Chấn có thể xông đến cách Hùng Thiên không xa.
Hai người liếc nhau, vào lúc này không quan tâm có lãng phí hay không, nâng chum nước lên tạt về phía Hùng Thiên.
"Bạch!"
Lập tức cả người Hùng Thiên dội đầy nước bẩn.
Thấy thế, sắc mặt Trận lão tái xanh, dậm chân hô to: "Nghịch ngợm!"
Nhưng khi hắn vừa dứt lời.
Luồng hắc khí mời vừa rồi còn tung hoành khắp người Hùng Thiên, bị cái chum nước bẩn này hắt hết, tựa như một đống lửa đang cháy phần phật bị nước dập tắt.
Dập tắt ngay tức khắc!
Cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
"Cái gì?
"Cái này..."
Thấy hắc khí trên người Hùng Thiên đột nhiên biến mất, mọi người ở đây kinh hãi lao nhao, mắt trừng lớn không tin được chuyện vừa mới xảy ra.
Mà Trận lão đứng một bên, vừa mới nhặt quải trượng lên, lại run rẩy ngã xuống đất.
Nhưng mọi người phản ứng lại rất nhanh, liều mạng bay về phía Hùng Thiên.
"Hùng Thiên."
"Hùng Thiên ca."
"Ngươi sao rồi?"
"Ngươi có ổn không?"
Mọi người vây quanh Hùng Thiên, tuy trong lòng còn cảnh giác với ma hoá bên trong Hùng Thiên, nhưng trong mắt vẫn loé lên tia hi vọng.
"Ta...
"Ta không sao."
Hùng Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người, hậu tri hậu giác nói: "Hắc khí trong người ta, dường như biến mất hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận