Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 465: Thật là tai quái

Dịch Phong lại thở dài, không khỏi cảm khái nói tiếp: "Thế nên ta đang nghĩ, vừa hay ta đang muốn thành lập một tông môn be bé thế ngoại đào viên trên hòn đảo nho nhỏ này, hay là hòa thượng ở lại nơi này của ta đi?"
"Ít nhất nếu thế này thì ngươi cũng không cần phải chạy vạy khắp nơi ở bên ngoài để hóa duyên nữa, mà ta cũng tính là làm được một chuyện tốt, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư?"
Nói xong thì Dịch Phong nhướng mày nhìn về phía Khôn Bằng hòa thượng.
"Ý tốt của thí chủ thì ta xin nhận, nhưng mà ta nhàn rỗi đã quen rồi" Khôn Bằng hòa thượng cười từ chối.
Nghe thấy thế.
Lông mày Dịch Phong đột nhiên nhíu chặt lại.
Chết tiệt thật.
Hắn vốn dĩ là muốn lừa hòa thượng này mở địa điểm, trước hết thu nhận một đệ tử, xem ra bây giờ hòa thượng này không bị lừa nữa rồi.
Không được.
Hắn đường đường là một người Trung Quốc, làm chuyện gì cũng phải đến nơi đến chốn mới được.
Thế nên không thể cứ như thế này được.
"Nói đi, ngươi muốn thế nào mới chịu ở lại".
Dịch Phong cũng chẳng cần thiết phải giả vờ nữa, trực tiếp thể hiện thái độ của bản thân.
"Thí chủ đừng làm khó người khác như thế" Khôn Bằng hòa thượng ôn hòa nói.
"Nếu như ngươi thật sự không ở lại thì ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, chẳng cần ngươi phải làm chuyện gì cả, chỉ cần ngươi cho hòn đảo của ta ra dáng nhân khí chút là được rồi." Dịch Phong nói.
"Cũng không phải không ở lại".
"Chỉ là không có lý do gì khiến ta ở lại cả."
Khôn Bằng hòa thượng cười nói: "Nếu như thí chủ thật sự muốn ta ở lại, thì ngươi phải cho ta một lý do khiến ta ở lại, hoặc là nói, cần có một động lực khiến cho ta ở lại".
"Được."
Dịch Phong nhanh chóng sảng khoái đáp ứng, vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi ở lại thì ta sẽ cho xây dựng một ngôi chùa nhỏ ở trên đảo".
Khôn Bằng hòa thượng lắc lắc đầu.
"Thế thì ta sẽ tìm người làm cho ngươi một cái áo cà sa, khiến cho ngươi khi mặc lên thì nhìn thấy giống một cao tăng" Dịch Phong lại nói.
Nhưng mà Khôn Bằng hòa thượng vẫn lắc đầu, bất vi sở động như cũ.
Dịch Phong có chút nóng vội, lại nói: "Thế thì ngoài việc xây chùa cho ngươi ra thì lại làm cho ngươi một bức tượng phật, hơn nữa còn cho ngươi tiếp nhận hương hỏa luôn".
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới là Khôn Bằng hòa thượng vẫn lắc đầu cười như cũ.
Dường như là chẳng có chút hứng thú nào với những thứ mà Dịch Phong nói tới.
Trong lòng Dịch Phong muốn chửi rồi.
Mẹ nó, cái tên hòa thường này thật là cổ quái, cho cái gì cũng không cần, làm cho hắn nhất thời thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Có thể hứa hẹn thì hắn đều hứa hẹn hết rồi, lẽ nào phải cho hắn một nữ nhân ư?
Đương nhiên.
Hắn không thể cho người ta nữ nhân thật được, dù sao vị này cao tăng, ngay cả hương hỏa miếu thờ còn coi thường, làm sao có chuyện động lòng vì một nữ nhân được chứ.
Sau đó.
Dịch Phong đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn, thế nhưng hòa thượng này vẫn không hề đổi ý.
Cuối cùng Dịch Phong cũng từ bỏ.
Có lẽ đây chính là cao tăng chân chính!
Bôn ba trong thế tục, nhưng lại không bị thế tục ràng buộc, trong mắt hắn không còn coi trọng vật ngoài thân những việc phàm trần.
Kệ vậy kệ vậy.
Có lẽ Dịch Phong không thể làm rung động được kiểu cao tăng không hề bị bùn vấy bẩn này được rồi.
Nếu ép buộc thì chẳng phải là tăng thêm tội nghiệt hay sao?
A di đà phật.
Dịch Phong đưa hòa thượng Khôn Bằng đi tới nhà ăn trên đảo, trong phòng ăn vẫn còn chút cơm thừa canh cặn.
Sau đó Dịch Phong gọi Khôn Bằng ngồi xuống, rồi gọi người thêm một phần cơm chay mộc mạc.
"Đa tạ thí chủ".
Khôn Bằng hòa thượng cười nói.
"Không có gì, ăn đi".
Dịch Phong xua tay, tùy ý nói.
"Thực ra nơi này của thí chủ không tệ, chẳng qua ta...
Khôn Bằng hòa thượng liếc mắt nhìn đồ ăn trong tay rồi khẽ khàng giải thích: "Quả thật nơi này không giúp ta có động lực được."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, ta hiểu ấy mà."
Dịch Phong cũng biết ý mà nói.
Sau đó thì hắn nghĩ lại, hình như lúc nãy bản thân hơi quá thì phải, gì mà xây miếu dựng tượng để mọi người cung phụng, thế thì phải tốn bao nhiêu tiền cho đủ đây?
May mà Khôn Bằng hòa thượng không đồng ý, nếu không hắn sẽ hối hận xanh ruột mất.
Mời gọi một đồ đệ mà đã tốn kém như vậy, nếu mời gọi một trăm đồ đệ thì hắn phải táng gia bại sản mất.
Một lát sau, Khôn Bằng hòa thượng đứng dậy.
"Thí chủ, bần tăng cáo lui trước."
Khôn Bằng hòa thượng chắp tay trước ngực, giọng điệu ôn hòa nói.
"Đi thong thả".
Dịch Phong đứng dậy, chuẩn bị tiễn hắn.
"Thí chủ, xin dừng bước, ta có thể tự đi được." Khôn Bằng hòa thượng nói khẽ.
"Được, vậy ta sẽ không tiễn ngươi nữa, ngươi tự đi đi, đến bên bờ sẽ có thuyền".
Dịch Phong cũng không khách sáo, khẽ nói.
Khôn Bằng hòa thượng gật đầu một cái về phía Dịch Phong, sau đó đứng dậy rời đi.
"Hòa thượng này..."
"Mới vừa nói đói bụng, thế mà cũng chẳng ăn miếng cơm chay nào cả, kỳ lạ thật đấy." Dịch Phong liếc mắt nhìn bát đũa mà Khôn Bằng đã đặt xuống, không khỏi thầm oán trách một câu.
Nhưng hắn cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục đi vòng vòng ở trên đảo tìm kiếm túi tiền bị rơi hai ngày trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận