Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1836: Nắm bắt cơ hội (1)

“Đúng là vậy!”
“Không ngờ người đó thật sự có thể đơn độc vượt biển lớn, quả thật rất lợi hại!”
Nhìn xa trông thấy Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn chậm rãi bay đến, gương mặt ba người hiện lên vẻ kích động, có cảm giác như gặp người quen nơi đất khách quê người, đồng thời trong mắt bùng nổ hi vọng và hưng phấn kìm nén đã lâu!
Đương nhiên điều khiến bọn hắn hưng phấn là người đến hoàn toàn không ở trong phạm vi bị khống chế của nơi khai thác khoáng.
Cũng tức là người này không hề bị bắt.
Nếu có thể nhờ hắn giúp báo tin, không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Nhược Vi căng thẳng nhìn ra xa, giọng điệu hơi run rẩy.
“Vị, vị đạo hữu này có thể vượt biển lớn, lúc này lại xuất hiện trước mặt chúng ta, xem ra chúng ta và hắn có duyên phận không cạn, đúng là trời không tuyệt đường người.”
“Cho dù hắn không phải đối thủ của thần vệ Hắc Long, nhưng chỉ cần có thể truyền tin giúp chúng ta, chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi!”
Trình Ngữ Huân nghe vậy cũng kích động siết chặt tay, âm thầm gật đầu!
“Đúng vậy!”
“Vị đạo hữu này và chúng ta đều là người ngoài đến đây tất nhiên có thể tin được, tu vi cũng không tầm thường, chắc chắn có thể truyền tin thuận lợi, giúp chúng ta thoát khỏi nơi này!”
Nhưng còn chưa vui được mấy giây, sắc mặt ba người bỗng nhiên u ám.
Trong tầm mắt.
Dịch Phong còn đang chậm rãi bay đến, hoàn toàn không ý thức được chút nguy hiểm gì, như thể không có mục đích chỉ biết ra sức bay về trước.
Mắt thấy sắp bay vào phạm vi khai thác khoáng!
Cứu tinh truyền tin ông trời ban cho cũng sắp rơi vào bàn tay ma quỷ!
Trình Ngữ Huân biến sắc, sốt ruột đến độ cắn răng giậm chân!
“Nguy rồi!”
“Vị huynh đài kia không biết nơi này hung hiểm còn tiếp tục bay về trước, phải làm sao đây!”
Hắn ta gấp gáp ngoảnh lại, vẻ mặt Lâm Nhược Vi cũng lo lắng!
“Xong rồi...”
“Tu vi chúng ta bị phong ấn, không thể truyền âm thông báo cho vị đạo hữu kia biết chân tướng, cứ như vậy hi vọng duy nhất cũng sắp tan biến!”
Dù sao một khi tiến vào phạm vi này sẽ bị người ta phát hiện, vậy Dịch Phong cũng sẽ nối gót bọn hắn không cần nhắc đến chuyện báo tin nữa.
Lâm Nhược Vi càng nhìn càng căng thẳng.
Nhanh chóng quay đầu quan sát xung quanh, không phát hiện bóng dáng của trạm canh gác lập tức cắn răng quả quyết lên tiếng!
“Vì kế sách chúng ta đành phải mạo hiểm ra hiệu để vị đạo hữu kia kịp thời dừng bước, cho dù có thể bị trạm canh gác bắt đi cũng không còn cách nào khác nữa!”
Trầm giọng thốt ra, Trình Ngữ Huân kinh ngạc không ngớt vì sự can đảm này!
Tiểu thư này tuy là phận nữ lưu, nhưng làm việc quyết đoán bình tĩnh không thua kém bất kỳ người nổi tiếng nào!
Trong thời khắc nguy hiểm vạn phần thế này, cũng chỉ có thể làm vậy!
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt kiên quyết gật đầu.
Lâm Nhược Vi đứng trên xe lớn, đột nhiên phất tay với nơi xa, cho dù không dám lên tiếng nhưng đại khái có thể biểu đạt ý khuyên lui lại!
Trình Ngữ Huân và Ngọc Nhi học theo, cũng mặc kệ tất cả mà phất tay!
Cách đó không xa.
Dịch Phong đang cưỡi Mạn Mạn lắc lư, vẻ mặt phiền muộn.
Mấy ngày hôm nay đánh bắt dưới biển cũng đã đủ rồi, cá của mấy đời cũng sắp hết, thật sự không có ý nghĩa gì cả, vốn tưởng đặt chân lên Vẫn Thần trong truyền thuyết sẽ có thể gặp được chuyện thần kì gì đó.
Không ngờ xông vào hoang mạc này, ngay cả cọng lông cũng chẳng thấy!
Lẽ nào hắn đã đi sai đường rồi?
Chính vào lúc Dịch Phong nghi ngờ cuộc đời, trông thấy phía xa có người vẫy tay dưới chân núi.
Nhìn kỹ lại.
Một nam hai nữ mặt xám mày tro đang vẫy tay, như đang muốn bắt xe ốc sên?
Dịch Phong không biết ra sao, đành phải nhìn kỹ hơn.
Chỉ thấy toàn thân ba người đầy tro bụi, mặt mày đen nhẻm, thoạt nhìn như đào đất, dường như đã từng gặp ở đâu cảm thấy hơi quen mắt...
Cưỡi Mạn Mạn đến gần nhìn kỹ rất lâu, hắn mới nhận ra nam tử kia.
Chính là đội trưởng gì đó trên con thuyền khi trước!
Hay lắm.
Gặp được người quen rồi.
Chẳng trách người ta vẫy tay.
Nhưng mà cũng tốt, có lẽ có thể thăm dò tin tức từ bọn hắn.
Hi vọng trong mắt dâng cao, Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn nhanh chóng bay qua!
“Vút!”
Chớp mắt.
Hắn đã đáp xuống trước mặt ba người, nhảy khỏi ốc sên ôm quyền hành lễ.
“Ba vị vẫy tay thật sự rất nhiệt tình, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ.”
Điều kì lạ là.
Hắn hỏi thăm theo phép lịch sự đã lâu, ba người lại không chút phản ứng, như thể hóa đá trợn to mắt đứng cứng đơ tại chỗ.
Ngay cả hai tay đang vẫy cũng khựng lại giữa chừng!
Rõ ràng ban nãy còn kích động vẫy tay, sao chớp mắt lại chết máy rồi?
Dịch Phong buồn bực.
Trong lòng nhóm người Lâm Nhược Vi lại đang chập trùng như trời đất, vừa mới ngạc nhiên mừng rỡ chớp mắt đã hóa thành tro bụi, tan biến trong gió.
Hết rồi!
Lần này thật sự ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không còn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận