Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 556: Tiên sinh chỉ dẫn (1)

"Vậy thì thần nữ, chúng ta tiếp theo phải làm gì?"
Hai lão giả cung kính hỏi.
"Đã đi ra một chuyến, thì không có khả năng đạt được một ít đồng nát sắt vụn đã trở về, cũng nên có chút những thu hoạch khác".
Bạch Thiển Nhất nhìn xuống Bắc Hải đại lục, khóe miệng giương lên, trong mắt tràn ngập xem thường.
"Thần nữ, ý của ngài là?"
Hai tên lão giả nhìn về phía nàng.
"Ý của ta là, một Bắc Hải đại lục to như vậy, chung quy cũng có một ít thứ chúng ta cần thiết."
"Nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi chính là tầm bảo ở Bắc Hải đại lục."
"Mặc kệ là phong ấn, bí cảnh ẩn tàng, hay là cái trong tay người khác, chỉ cần là đồ tốt, đều mang về cho ta".
Bạch Thiển Nhất cười lạnh nói.
"Thần nữ cứ việc yên tâm, chúng ta tất định sẽ mang về những đồ vật mà thần nữ ưa thích".
Hai lão giả cung kính cúi đầu, sau đó thân thể vút qua, rời khỏi phi thuyền.
"Nữ nhi".
"Ta muốn đột phá."
Thanh Ngưu tông.
Dạ Năng lại uống vào một chén trà, lập tức ngẩng đầu truyền ra thanh âm hưng phấn.
"Phụ thân, ta cũng thế".
Dạ Di cũng kích động không thôi.
"Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta nên đột phá ngay tại chỗ!"
Dạ Năng hưng phấn nói.
Sau đó hai cha con ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái trầm thần tính khí.
Một bước này.
Là màn lột xác lớn nhất của hai cha con.
Bởi vì nguyên nhân linh khí thay đổi, Tiên Giang đại lục bao nhiêu năm đến nay, cao nhất cũng chỉ là thập mệnh Võ Đế tương ứng với tu vi Nhân Tiên.
Mặc dù có không ít lão quái vật, có nội tình cùng tích lũy nhiều năm, đã đột phá hạn mức cao nhất trước khi linh khí thay đổi tiến vào Tiên Giang đại lục, nhưng loại người này ít càng thêm ít.
Mà hai cha con, lại bước vào một bước này ngay tại thời khắc này.
Đột phá từ Nhân Tiên đến Địa Tiên, cái này không chỉ là thực lực tăng lên, mà còn là tăng lên về chất.
Hai người đột phá vẫn chưa gây nên động tĩnh gì.
Bởi vì dưới Tiên Nhân, dựa vào chính là quy tắc Tiên Giang đại lục cùng lực lượng của Tiên Giang đại lục, thân ở Tiên Giang đại lục, đột phá nhất định gây nên động tĩnh lớn.
Nhưng đến Tiên Nhân, tu luyện là bản thân.
Từ phương diện nào đó mà nói, thân thể của mình tựa như là một cái thế giới nhỏ, hết thảy đột phá đều là ở bên trong thế giới nhỏ này.
Không lâu sau đó, hai cha con đã đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.
Lực lượng cường đại, khiến trên mặt của hai người tràn đầy hào quang tự tin, làm gì còn có bộ dáng chật vật nửa chết nửa sống như lúc mới tới.
"Tiên sinh trở về".
Lúc này, Dạ Năng hoảng sợ nói.
Hắn đột nhiên nhìn thấy, Dịch Phong mang theo Ngô Đào Tiểu Vũ từ đằng xa trở về.
Hai người vội vã nghênh tiếp.
"Dạ Năng, Dạ Di, gặp qua tiên sinh." Hai người cung kính nói.
"Các ngươi không cần khách khí, ngồi đi".
Thấy hai người đến, Dịch Phong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao lần trước ăn cơm ở nhà Tiểu Vũ, hai cha con này đã biết bản thân mình ở Thanh Ngưu tông.
Hai người cũng không dám ngồi, mà là cuồng nhiệt nhìn về phía Dịch Phong, thân thể khom xuống.
"Ân cứu mạng của tiên sinh, chúng ta suốt đời khó quên".
Thanh âm thanh khẩn truyền ra từ trong miệng của hai người, khiến cho Dịch Phong không biết nên nói gì.
Hai cái cha con này, thật tình.
Chẳng phải là lúc trước cứu Dạ Di một lần thôi sao, có cần phải gặp mặt một lần thì cảm tạ một lần không?
Tuy là trong lòng biết hai người chỉ muốn cảm ơn, nhưng loại cảm giác quá mức khách khí này, Dịch Phong rất không ưa thích.
"Chuyện đã qua, không cần thiết nhắc lại" Dịch Phong nhẹ giọng nói: "Hơn nữa không có gì to tát, không cần để ở trong lòng".
Hai người Dạ Năng vội vã ngậm miệng lại.
Trong lòng tiên sinh quả nhiên đã sớm biết hết tất cả những chuyện xảy ra.
Nhưng mà nghe được giọng điệu xem thường của Dịch Phong như vậy, hai người vẫn không khỏi cảm khái.
Tiên sinh chính là tiên sinh.
Nói ra chính là đơn giản dễ dàng như thế.
Nhưng mà đại hung khí Trấn Hồn Đinh trong truyền thuyết kia, cũng chỉ là chuyện mà tiên sinh dùng một chén nước trà liền có thể giải quyết, thì không để vào mắt cũng phải.
"Đúng rồi Tiểu Vũ, ngươi không phải còn muốn vẽ chân dung sao, ta cùng Ngô Đào hai tên đại nam nhân không có gì để vẽ hết, ngươi bảo Dạ Di cô nương giúp một chút đi!" Dịch Phong nhẹ giọng nói ra.
"Đúng vậy, Dạ Di tỷ tỷ xinh đẹp như thế, ta đã sớm muốn vẽ nàng rồi" Vân Vũ vỗ vỗ tay nhỏ, vui sướng nói.
"Vậy Dạ Di cô nương, làm phiền ngươi."
Dịch Phong cười nói.
"Tiên sinh nói gì vậy, có khả năng vì tiên sinh cùng Tiểu Vũ cô nương cống hiến sức lực, là vinh hạnh của ta".
Dạ Di vội vã sửa sang dung mạo, nghe Dịch Phong phân phó, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.
Sau khi Dịch Phong hướng dẫn, Tiểu Vũ dần dần cũng vẽ ra hình dáng của Dạ Di, tư thái ưu mỹ trong tranh cùng bản thân của Dạ Di không khác nhau chút nào.
Nhìn ra được, Vân Vũ ở phương diện hội họa, hoàn toàn chính xác có mấy phần thiên phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận