Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1660: Bối cảnh của Bao Tòng Tâm (1)

Nghe thấy truyền âm có bài bản, La Bằng Phi tiếp tục đi về phía trước.
Khách trạm nho nhỏ đập vào mi mắng, nét chữ “Khách trạm Duyệt Lai” trên biển hiệu cũng đã lờ mờ, trong cửa cũng là tiếng người không dừng, dường như có không ít tu sĩ tầng cuối cùng ở đây.
Nếu không phải cuộc sống trong thành quá khó khăn, có tu sĩ nào tình nguyện bước vào khách trạm lụi bại này?
Dịch tiên sinh có tu vi bậc nào, thế mà cũng có thể ở loại địa phương này, tâm cảnh như thế đúng là không tầm thường, còn chưa gặp, đã khiến cho người khác cảm thấy sâu không lường được.
Trong lúc La Bằng Phi đang cảm khái quan sát.
Hứa Bách Xuyên cũng mặc quần áo bình thường, từ sau lưng đi đến.
Dưới sự nhắc nhở của trưởng lão, La Bằng Phi ngoái lại híp mắt nhìn.
Lão già này, quả nhiên cũng đến.
Lần gặp mặt này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Lão gia hỏa này tuyệt đối có cùng suy nghĩ với hắn, chuẩn bị đi trước một bước bái kiến Dịch tiên sinh, lăn lộn làm quen để kéo chút giao tình, tương lai cũng dễ có được chỗ tốt.
Bây giờ đảo chủ đang lúc bế quan.
Ai có thể bám vào được vị cao thủ này, chắc chắn sẽ càng có tự tin hơn.
Chỉ một lúc đã đoán được đến bảy tám phần, cũng xác minh tình báo không sai.
Lập tức Hứa Bách Xuyên vững bước đi đến.
La Bằng Phi ôm quyền chào hỏi.
“Thật là đúng dịp, không ngờ được Hứa huynh cũng đến đây.”
Trên mặt Hứa Bách Xuyên mang ý cười bình thản, cũng ôm quyền đáp lễ.
“Ha ha.”
“La lão đệ và lão phu thần giao cách cảm, đúng thật là anh hùng có cùng chí hướng.”
Thấy lão giả thần sắc trầm ổn nói thẳng, dường như trong lòng cũng có nắm chắc.
Ý cười của La Bằng Phi càng đậm hơn.
“Xem ra Hứa lão ca rất có lòng tin, nhưng ta đã đến đây, cũng sẽ không có chút chuẩn bị nào, ai giành được hảo cảm của tiên sinh, vậy thì đều dựa vào bản lĩnh của mình.”
Mặt ngoài thân thiết chào hỏi, thực ra bên trong đã âm thầm tranh đấu. Còn chưa gặp Dịch tiên sinh, hai người đã âm thầm phân cao thấp, đều có ý nhất định phải có được.
Trong lòng La Bằng Phi rất có lòng tin.
Hắn mang đến một kiện bảo vật trấn tông, đương nhiên phần thắng cực cao.
Hứa Bách Xuyên lại rõ ràng thu liễm không ít, khách sáo vuốt râu lên tiếng.
“Nói quá lời, nói quá lời rồi.”
“Ha ha, lão hủ chỉ là có ý bái kiến thô, về phần chuyện giao hảo, hoàn toàn dựa vào duyên phận.”
Trên mặt hai vị tông chủ đều tươi cười, nhưng trong lòng đang rộn ràng chửi bới.
Cho dù Hứa Bách Xuyên tuổi tác đã cao, ngoài miệng có ý nhượng bộ, nhưng thân hình lại không nhượng bộ chút nào, đã âm thầm bán đứng sự âm trầm trong lòng.
Đại đường khách trạm.
Mười bàn lớn gần như đã hết chỗ.
Sắp đến nửa đêm, ngoại trừ khách vốn dĩ của khách trạm, thực khách đến cũng không ít, mỗi bàn đều có rượu và đồ nhắm đầy đủ, tu sĩ trong tay dư dả, còn gọi một chút linh quả thịt thú, bộ dáng rất xa hoa.
Nhưng ở trong mắt hai vị tông chủ, chỉ cảm thấy đều là sâu kiến chướng khí mù mịt.
Bọn họ trên người mặc áo tơ trắng đi vào, cũng không khiến tiểu nhị xem trọng càng không gây nên quá nhiều sự chú ý của khách nhân ở đây.
Tiểu nhị vừa mới đặt xuống một bình rượu.
Quay đầu nhìn thấy hai người khách có dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu, miễn cưỡng nở nụ cười đi lên trước.
Vừa lau mồ hôi, vừa lười biếng hỏi.
“Mấy vị khách quan? Nghỉ trọ hay là…”
Tiếng nói ở trọ còn chưa hỏi xong, hắn đã bị đẩy ra!
Ba!
Tiểu nhị bị đẩy ngã sấp, kinh nộ ngoái nhìn.
Khi hắn nhìn lại, đúng là đã nhìn thấy chưởng quỹ lao ra.
Tân khách bị tiếng vang trầm đục hấp dẫn nhìn chăm chú, đại đường khách trạm có chút yên lặng.
Không đợi có người lên tiếng.
Chưởng quỹ đã quỳ gối ở cửa ra vào hành lễ, trong mắt đầy sợ hãi.
“Tham, tham kiến Hứa tông chủ, ngài đại giá quang lâm, đúng thật là vinh hạnh cho tiểu điếm của kẻ hèn này!”
Một lời nói truyền vang.
Toàn bộ đại đường càng thêm yên tĩnh.
Tu sĩ tầng cuối có mặt ở đây, không có cơ hội gặp mặt đại nhân vật, đương nhiên cũng không biết nội tình, nhưng nghe thấy danh xưng tông chủ, bất giác nhìn chăm chú đến, cả mặt đều là thần sắc kinh nghi bất định.
Đây là sự nhạy bén quanh năm mũi đao liếm máu sống qua ngày, là cách sinh tồn ở đảo Dương Quang.
Bên trong cửa khách trạm.
Tròng mắt Hứa Bách Xuyên bình tĩnh nhìn xung quanh, vẻ mặt mang nụ cười bình thản.
“Ha ha.”
“Ngươi nhận ra lão phu.”
Chương quỹ liên tục hành lễ, vô cùng nịnh nọt.
“Đại nhân minh giám!”
“Trăm năm trước tiểu nhân làm việc vặt ở Tụ Tiên Lâu, may mắn gặp gặp chân dung của đại nhân, hôm nay gặp lại, thật sự vô cùng vinh hạnh, gã sai vặt trong tiệm không biết đại nhân đến đây, vạn lần mong được thứ tội!”
Nghe lời nói, Hứa Bách Xuyên khẽ gật đầu.
La Bằng Phi ở một bên tròng mắt lạnh lẽo.
Hắn cũng là tông chủ Thiên Tông, danh vọng không bằng lão hồ ly này, người đến chỉ biết bái kiến đối phương, cả quá trình chưa từng để ý đến hắn, ít nhiều có chút mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận