Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 633: Đời này cũng không có khả năng (2)

Thông qua trao đổi đơn giản, Vân Yêu Yêu đã biết được danh tính của năm người này.
Năm người này chính là năm huynh đệ, phân biệt gọi là Táng Nhất, Táng Nhị, Táng Tam, Táng Tứ, Táng Ngũ.
Bọn họ đến từ bộ lạc Hắc Phi của Lăng Hư Giới, năm huynh đệ lấy quan tài làm binh khí, từ trước đến nay luôn đồng tâm hiệp lực.
Nhưng mà bây giờ, dường như năm người bọn họ đang xảy ra tranh chấp.
Trong cuộc tranh chấp, năm người đã xé rách không gian rời khỏi Hỗn Độn, trở lại bộ lạc Hắc Phi, nơi trước khi bọn họ tới đây.
Dù sao ở bên trong cái Hỗn Độn này vốn là tới lui tự nhiên, hơn nữa Tiên Trụ màu đỏ cũng đã sớm nhận bọn họ làm chủ, cơ bản không hề sợ những người khác đoạt đi.
"Lão ngũ, Tiên Giang Hỗn Độn Bia một năm sau sẽ mở ra, đến cùng đệ muốn làm gì?" Sắc mặt Táng Nhất u ám nhìn Táng Ngũ, trầm giọng hỏi.
"Đúng đó lão ngũ, không phải chỉ là một tờ truyền đơn rách nát thôi sao? Đệ tìm lại được thì còn có thể thế nào, bây giờ chúng ta đã chiếm được Tiên Trụ màu đỏ rồi, phong thần nhập bảng đã ở trong tầm tay."
Những huynh đệ còn lại cũng sứt đầu mẻ trán, toàn bộ đều lên tiếng khuyên bảo.
Đoạn thời gian trước, năm huynh đệ chẳng biết tại sao lại nhận được năm tờ truyền đơn.
Tờ truyền đơn này cũng không biết lấy ở đâu ra, nhưng ngũ đệ này của bọn họ lại giống như nhập ma, cứng rắn muốn đi tới Thiên Địa Môn trên tờ truyền đơn kia nhìn xem, có khuyên cũng khuyên không được.
"Bốn vị đại ca, các huynh đang nói gì vậy? Truyền đơn này tất cả mọi người đều có, chẳng lẽ các huynh không cảm thấy tờ truyền đơn này rất thần kỳ hay sao?"
"Trên này mơ hồ có chứa năng lượng tự nhiên, lại càng không biết dùng chất liệu gì chế tạo thành, các huynh nói xem Thiên Địa Môn này sẽ là chỗ bình thường sao?" Táng Ngũ lại lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, truyền đơn này quả thật có chỗ không tầm thường, nếu như là ở quá khứ chúng ta sẽ cùng đệ đi tới đó trước, nhưng bây giờ Tiên Giang Hỗn Độn Bia sắp mở ra tới, đệ có cần thiết phải đi không? Nếu như hiểu được Tiên Giang Hỗn Độn Bia, lẽ nào lại không tốt hơn gia nhập bất kỳ cái thánh địa nào à?" Táng Nhất nói lời thấm thía.
"Đúng đó ngũ đệ, đoạn thời gian trước Diệt Thế đại nhân còn tự mình tiếp kiến chúng ta, đệ đã quên rồi sao? Ngài ấy nói chúng ta có thân phận lớn, chỉ cần lĩnh hội Hỗn Độn Bia cho tốt thì chắc chắn có thể phong thần nhập bảng, đây còn không phải là cơ hội tốt để công thành danh toại hay sao?" Táng Nhị cũng mở miệng vụng về khuyên can.
"Hừ, dù sao đệ cứ cảm thấy tên kia không phải là người tốt, còn Diệt Thế nữa, người tốt sao lại có tên gọi như vậy?" Táng Ngũ không cho là đúng nói.
"Cái này chỉ là một cái tục danh của người ta mà thôi, Diệt Thế đại nhân vì Tiên Giang Đại Lục lao tâm lao lực, sao đệ có thể nói ngài ấy như thế?" Trên mặt Táng Nhất đây vẻ trách cứ nói.
"Đệ mặc kệ những thứ này, tóm lại từ nơi sâu xa có một loại lực lượng nào đó thôi thúc đệ đi tới Thiên Địa Môn này, cho nên chuyến đi tới Thiên Địa Môn lần này đệ đã quyết định sẽ đi rồi".
Vẻ mặt Táng Ngũ nghiêm túc nói: "Bốn vị đại ca, đệ cũng xin khuyên các huynh một câu, Tiên Giang Hỗn Độn Bia này thật ra cũng không phải là đạo của chúng ta, mà Diệt Thế kia quả thực cũng không giống người tốt. Tốt nhất các huynh nên đi theo đệ cùng nhau tới Thiên Địa Môn".
"Đệ..."
Mặt mày Táng Nhất đầy tức giận, trầm giọng chất vấn: "Lão ngũ, có phải đệ kiên quyết muốn năm huynh đệ đoàn kết một lòng chúng ta cứ như vậy mà tách ra không?"
"Đúng, Thiên Địa Môn này đệ không đi không được."
Giọng điệu Táng Ngũ kiên định nói: "Hy vọng bốn vị đại ca có thể theo đệ cùng đi".
"Được, được lắm, đệ đã không để ý tới tình cảm huynh đệ mà kiên quyết muốn đi, vậy thì đệ cứ đi đi!" Vẻ mặt Táng Nhất giận dữ nói: "Nhưng trước khi Tiên Giang Hỗn Độn Bia chưa hoàn toàn thức tỉnh mở ra, muốn chúng ta đi theo đệ truy tìm cái thứ hư vô mờ mịt gì đó là chuyện không có khả năng".
Nói đến đây, bàn tay hắn ta giơ lên, tờ truyền đơn của Thiên Địa Môn kia xuất hiện ở trong tay hắn ta, sau đó bắn về phía vực sâu vạn trượng dưới chân.
Đây chính là cấm địa Hắc Phi, bên trong có dung nham cuồn cuộn, nháy mắt đã nuốt chửng tờ truyền đơn kia, hoàn toàn phong ấn ở bên trong.
"Đời này cũng không có khả năng!" Hắn ta gần từng tiếng một bổ sung.
Động tác phong ấn truyền đơn cũng đại biểu cho quyết tâm của Táng Nhất vào giờ phút này.
"Đại ca, ngươi, ôi..."
Ánh mắt Táng Ngũ phức tạp nhìn hành động của Táng Nhất bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng hắn vẫn đi.
Cũng không phải là không màng đến tình huynh đệ, chỉ là hắn tin vào cảm giác hồ đồ bên trong mà thôi. Dù sao cảm giác này đối những người tu luyện như bọn họ mà nói cũng chẳng phải lúc có lúc không.
Thiên Địa Môn.
Dịch Phong híp mắt nhàn nhã nằm trên ghế.
Hắn không có ngủ, mà là đang cố như vô tình đánh giá những đệ tử này.
Cưỡi trâu là cưỡi trâu, chơi bùn đúng là chơi bùn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận