Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1253: Tuyệt đối không có khả năng (1)

"Khóe môi cô có vết trà." Dịch Phong khẽ khàng lên tiếng, khi nói chuyện đồng thời nổ nụ cười, ngón tay cái hơi cử động, giúp nàng ta nhẹ nhàng lau đi vết trà còn sót lại nơi khóe môi.
Cảm nhận độ ấm còn sót lại từ lòng bàn tay của Dịch Phong, gương mặt Dạ Kiêu tràn ngập vẻ khó tin.
Tiểu tử này...
Sao lại đám, sao đâm chạm vào mình.
Lẽ nào hắn không sợ chết sao?
Lẽ nào hắn không biết thể chất nàng ta xui rủi, chạm vào sẽ chết sao?
"Ngươi không sợ chết sao?"
Nàng ta nhìn chằm chằm Dịch Phong, trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không biết ở Vân Tinh này không có ai dám chạm vào ta như thế, cho dù là thánh nhân cũng phải nhượng bộ tránh xa ta, cả người ta đều là độc, người bình thường chạm vào tất chết."
"Ta biết".
Dịch Phong nghiêm túc trả lời.
"Vậy tại sao ngươi..."
Dạ Kiêu kinh hãi hỏi.
"Không có tại sao." Dịch Phong phất tay ngắt lời, thản nhiên nói:
"Chỉ là trong khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, ta không thể chịu đựng được khóe môi của mỹ nhân xinh đẹp như cô lưu lại vết trà."
Dáng về Dịch Phong nghiêm chỉnh nói lời bậy bạ.
Dù sao hắn cũng không thể nói ta chạm vào cô vì muốn tìm cái chết, nếu đã là ăn nói lung tung thế thì có thể nói dễ nghe một chút sẽ tốt hơn.
Câu trả lời của Dịch Phong.
Khiến gương mặt Dạ Kiêu chớp mắt ửng đỏ không dễ phát giác.
Bởi vì chỉ với hai câu ngắn ngủi đã lập tức chạm đến nội tâm của nàng ta.
Nàng ta vốn có một trái tim nóng bỏng nhưng lại có thể chất vận rủi.
Từ khi sinh ra đến nay đừng nói là người khác giới, cho dù là người cùng giới cũng sẽ giữ khoảng cách với nàng ta.
Nếu nói cả đời này người từng có tiếp xúc thân mật như vậy với nàng ta cũng chỉ có đại ca ca hàng xóm thuở nhỏ, nhưng kết quả cuối cùng của đại ca ca hàng xóm kia cũng bị nàng ta độc chết.
Mà cùng với việc kẻ tiếp xúc với nàng ta đồng thời bị độc chết càng lúc càng nhiều, người bằng lòng tiếp xúc với nàng cũng càng ngày càng ít.
Nàng ta đã sớm quen với những ngày tháng cô độc.
Nhưng trong lòng cũng vì sự xa cách của người khác mà cảm thấy rất buồn bã, chỉ là trở ngại thân phận cùng sự kiêu ngạo của nàng ta nên mới không chịu nhắc đến mà thôi.
Mãi cho đến giờ phút này, vậy mà lại có một người mạo hiểm tính mạng giúp nàng ta lau vết trà bên khóe môi.
Cứ như một con heo trước giờ chưa từng được thấm ướt, thoáng chốc đã chạm vào cam lộ.
"Ngươi, sao ngươi chưa thông qua sự đồng ý của người ta đã chạm vào mặt người ta rồi?" Dạ Kiêu cúi đầu, chân ngọc co quắp, hờn dỗi nói.
Khóe môi Dịch Phong co rút.
Phản ứng của nữ nhân này, sao lại có chút không đúng nhỉ.
Còn nữa nàng ta đỏ mặt và giậm chân là có ý gì?
Còn có.
Chẳng phải đã nói cả người nữ nhân này đều là độc sao, cho dù đến gần cũng rất nguy hiểm, tại sao hắn sở nàng ta lại chẳng xảy ra chuyện gì hết.
"Đợi đã...
Để chắc ăn Dịch Phong lại vươn tay ra: "Còn chưa lau sạch".
Lại lần nữa cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay Dịch Phong, Dạ Kiêu đã như nai con chạy loạn.
Người nam nhân này.
Lá gan của nam nhân này thật sự quá lớn.
Cũng may tuy thể chất nàng ta xui rủi, nhưng sau khi tu vi nàng ta nâng cao, thể chất xui rủi đã đến mức độ nàng ta có thể khống chế mới không khiến nam nhân trước mặt gặp nguy hiểm.
"Không ngờ Dịch công tử lại là người tỉ mỉ như vậy."
Ánh mắt Dạ Kiêu sáng lấp lánh nhìn nam nhân trước mặt, lại nâng chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm.
Khóe môi bị nàng ta cố ý lưu lại vết trà.
Giờ phút này.
Nàng ta hoàn toàn quên mất mục đích gọi Dịch Phong đến để nói chuyện riêng.
"Nữ nhân này làm gì vậy?"
Nhìn vết trà lưu lại trên khóe môi Dạ Kiêu, Dịch Phong sửng sốt.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội bản thân có thể sẽ trúng độc.
"Dạ đảo chủ thật là người bất cẩn, vừa rồi mới nói cô không cẩn thận để lại vết trà, lần này vẫn như thế, thật sự là dạy mãi không sửa.
Dịch Phong lắc đầu, nói với vẻ vừa bất đắc dĩ vừa khiển trách.
Lòng bàn tay lại rất thành thật lau vết trà nơi khóe môi của Dạ Kiêu.
Dạ Kiêu cúi đầu.
Tâm thần gợn sóng.
Trái tim như nai con chạy loạn.
Tuy lời nói của Dịch Phong mang theo oán trách nhưng lại khiến lòng nàng ta cảm thấy ngọt ngào kì lạ.
"Hắn, hắn thích ta sao?"
Ánh mắt Dạ Kiêu thấp thỏm nhìn Dịch Phong, trong lòng không khỏi suy đoán.
Nếu không tại sao hắn lại không chút do dự giúp nàng ta lau vết nước trà ở khóe môi, trong tình huống không biết liệu bản thân có trúng độc hay không.
Nếu không phải thế, ai lại mạo hiểm tính mạng làm loại chuyện này.
Mà Dịch Phong nhìn chằm chằm nàng ta.
Đồng thời cảm nhận tình huống cơ thể mình.
Cũng không phát giác có cái gì không ổn.
Huyết dịch bình thường, hô hấp bình thường, cũng không có gì không khỏe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận