Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1224: Ý nghĩa của Lâu Bản Vĩ (1)

"A, nương tử nấu cơm ngon quá."
Lâu Bản Vĩ sáp đến gần nồi khẽ ngửi, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, lại nhặt một nhúm cát mịn ở bên cạnh ném vào trong nồi: "Nương tử, tướng công của nàng thích ăn mặn, cho nhiều muối một chút nhé".
"Vâng, tướng, tướng công."
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Mị ửng đỏ cúi đầu đáp, hiển nhiên không giỏi nhập vai.
"Oa oa oa".
Một bên, trong chiếc nôi làm bằng cỏ khô, con rết bị bọc lại chặt chẽ, bên hông còn quấn một mảnh vải trắng, bật khóc đúng lúc lại non nớt cất tiếng gọi: "Cha, nương..."
"Ôi chao, hài tử khóc rồi, nương tử nàng làm tiếp đi, ta đỗ bảo bảo của chúng ta."
Lâu Bản Vĩ bế con rết ra khỏi nôi, ôm vào lòng nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, bé ngoan của cha, mau ngủ đi".
"Hức hức..."
Con rết nhỏ phối hợp nức nở, một lúc sau nhắm mắt lại.
Phu thê hai người dùng cơm trưa, Cấu Tử lắc đuôi chạy quanh bàn.
"Nương tử, nàng phải nhớ cho chó ăn, con chó này lại ăn phân."
Lâu Bản Vĩ gắp một khúc xương từ trong chén ném xuống đất, Cầu Tử thấy vậy vội nhào qua đó.
Cứ như vậy trong lúc bận rộn, một ngày hạnh phúc của cả nhà trôi qua...
"Ca, ca, kỹ thuật diễn xuất của đệ thế nào."
Trong nôi, con rết kéo mảnh vải trắng bên hông xuống, hấp tấp chạy đến tranh công với Lâu Bản Vĩ.
"Ca, ca, còn đệ nữa?"
Cầu Tử cũng giành nhau chen lấn tranh công.
"Các ngươi đều rất tốt, đương nhiên tuyệt nhất vẫn là tiểu thư Bạch Mị".
Lâu Bản Vĩ vì muốn tán thưởng đã cạo xuống một ít vụn xương cho Bạch Mị.
Nãi Tề và Linh vương bên cạnh rớt nước mắt gian khổ, vẻ mặt tủi thân: "Ca, lần sau chơi trò gia đình có thể mang theo hai bọn đệ không".
"Đê lần sau, để lần sau".
Lâu Bản Vĩ cười lớn, dư vị vô tận.
"Ài, cảm giác có nương tử thật tốt!"
"Lâu Bản Vĩ ta đến khi nào mới tìm được tình yêu đích thực của mình đây."
Thấy vậy nhóm người Cẩu Tử và con rết vội vàng bắt đầu nịnh nọt, ngay cả Nãi Tể bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế.
"Ca anh tuấn ung dung như vậy, tình yêu đích thực rất nhanh sẽ đến thôi".
"Đúng vậy đúng vậy, sở dĩ bây giờ ca vẫn chưa tìm được tình yêu đích thực là vì tạm thời chưa gặp nữ nhân xứng với mình mà thôi".
"Cho nên tạm thời ca phải cố chịu cô đơn, dù sao nam nhân ưu tú thường phải cô độc."
Nói đến mức Lâu Bản Vĩ rất hưởng thụ, xoa đầu nhóm người Cẩu Tử, vô cùng tán thưởng.
Nhưng chính vào lúc mấy người vui vẻ hòa thuận, Lâu Bản Vĩ đột nhiên đứng dậy, đầu lâu trống rỗng nhìn về phía bầu trời.
"Còn có người dám làm trái ý chí của chủ nhân sao?"
Hắn ta bỗng nhiên biến thành trạng thái khác.
Thấy vậy mấy người Cẩu Tử cũng nghiêm túc đứng lên.
"Ca, làm sao vậy?"
Cẩu Tử căng thẳng hỏi.
Lâu Bản Vĩ phất tay, một kí ức mạnh mẽ rót vào đầu của nhóm người Cấu Tử và Nãi Tề.
Bọn hắn nhìn thấy chủ nhân bước vào tế đàn.
Cả đoạn đường dễ dàng đoạt được truyền thừa, lại bước ra khỏi tế đàn.
Sau đó nhìn thấy chủ nhân nói với Hứa Chư để Phong Thiên Nguyệt làm đảo chủ ở buổi tiệc chúc mừng...
Lại thấy cảnh tượng sau khi chủ nhân đi nhóm người Hứa Chư nuốt lời, hoàn toàn làm ngơ lời nói của chủ nhân, ra tay với Phong Thiên Nguyệt và Phong Lăng Bắc...
Lửa giận bộc phát từ trên người nhóm Cẩu Tử.
"Trong thiên hạ này, vậy mà thật sự còn có người làm trái ý chí của chủ nhân, thật là không biết chữ chết viết thế nào mà!"
"Đại ca, làm sao đây?"
Trong mắt Cầu Tử lóe lên vẻ u ám.
"Chuyện chủ nhân không tiện giải quyết, đương nhiên Lâu Bản Vĩ ta sẽ giải quyết".
"Chủ nhân chưa kịp chùi mông, tất nhiên cũng sẽ do Lâu Bản Vĩ chùi giúp".
"Đây chẳng phải là ý nghĩa tồn tại của Lâu Bản Vĩ ở giai đoạn này sao?"
Lâu Bản Vĩ lạnh lùng cười, giơ lòng bàn tay lên, xé toạc một lỗ hổng cực lớn trên bầu trời, bước nhanh vào đó.
Nhóm người Cầu Tử theo sát sau lưng Lâu Bản Vĩ.
Trong động Khô Nhai.
Gương mặt Bạch Cập tràn ngập đắc ý nhìn Phong Thiên Nguyệt trước mắt, tay cầm roi dài quất từng roi lên người Phong Thiên Nguyệt.
Cái này là roi ngược hồn.
Không chỉ mang lại đau đớn cho da thịt của Phong Thiên Nguyệt, linh hồn càng tổn thương nặng hơn.
Cho dù là Phong Thiên Nguyệt lúc bình thường chịu một roi cũng sẽ trọng thương, càng đừng nhắc đến Phong Thiên Nguyệt lúc này đan điền vỡ nát, không chút phòng ngự.
Dưới sự tra tấn của Bạch Cập, Phong Thiên Nguyệt đã sớm bị giày vò đến không còn hình người.
Nhưng còn chưa đủ, Bạch Cập xách một thùng nước thuốc còn lợi hại hơn cả nước muối gấp trăm lần đổ lên người Phong Thiên Nguyệt.
Nước thuốc chạm đến vết thương của Phong Thiên Nguyệt, lập tức gây ra phản ứng lớn, bốc lên làn khói trắng, miệng vết thương như đun nước sôi, gây ra từng đợt sôi trào, nhìn qua rất kinh khủng.
Cả người Phong Thiên Nguyệt bị đỉnh trấn hồn đâm vào la lên thảm thiết, sự tra tấn kép cả về thể xác lẫn tinh thần khiến ý thức nàng ta mơ hồ, gần như sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận