Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 536: Ta cho ngươi một viên đan dược (2)

"Ngươi nói đúng."
Ngô Đào giật giật miệng, lúng túng gật gật đầu.
"Được thôi."
Dịch Phong thực sự không có cách nào cự tuyệt cái tiểu nha đầu này.
Dù sao cái nha đầu này rất khiến người ta ưa thích, mỗi ngày tìm hắn còn mang đồ ăn cho hắn.
"Dịch Phong ca, mau tới đây."
Lúc này, Tiểu Vũ nhân lúc Ngô Trường An vào nhà, nàng vội vã vẫy vẫy tay với Dịch Phong, bộ dáng như đi ăn trộm, tràn ngập khôi hài.
"Làm sao vậy?"
Dịch Phong hiếu kỳ đi qua.
"Ta lấy được một viên đan dược ở chỗ sư phụ, ngươi không phải nói ngươi không có thiên phú sao, ngươi ăn viên đan dược kia, có lẽ có thể tu luyện đấy."
"Nhưng mà ta chỉ có một viên, ngươi tuyệt đối đừng để Ngô Đào sư đệ biết, nếu không trong lòng hắn sẽ không thoải mái".
Nói xong, nàng cảnh giác nhìn về bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, vụng trộm nhét vào trong tay Dịch Phong.
"Như vậy sao được, ngươi thật vất vả mới có một viên đan dược, sao có thể đưa cho ta?"
"Hơn nữa chính ngươi cũng là một võ giả, viên đan dược kia đối với ngươi mà nói càng trọng yếu hơn".
Dịch Phong trực tiếp cự tuyệt Vân Vũ.
Thực lực của chính tiểu nha đầu này yếu một nhóm, chỉ là tu vi võ giả tam phẩm, thật treo lên đánh thì một tên phàm nhân như hắn, nàng cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà, nàng lại đem viên đan dược duy nhất này nhường cho hắn.
Phần tấm lòng này khiến Dịch Phong cảm động, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười.
"Ai nha, Dịch Phong ca ngươi khách khí với ta làm gì!"
Tiểu Vũ mân mê miệng nhỏ, cường ngạnh nói: "Đối với ta mà nói nha, tu luyện gì đó căn bản không quan trọng, quan trọng là phải sống thật vui vẻ."
Sự ngây thơ của cô nương này thật sự là khiến cho Dịch Phong cạn lời.
Chả trách nha đầu này bình thường đi dạo loạn bốn phía, cũng không thấy tu luyện, hóa ra là căn bản liền không muốn tu luyện.
Dịch Phong không thể làm gì khác hơn là nhận viên đan dược này.
"Ngươi mau ăn đi".
Tiểu Vũ mở đôi mắt to nói.
Đã nhận rồi, Dịch Phong cũng không có ý định khách khí.
Cuối cùng hắn cũng có chút mong đợi.
Vạn nhất ăn xong viên đan dược kia, mình có thể tu luyện thì sao?
Dù cho chỉ có thể tu luyện một chút, cũng là sự khởi đầu mới.
Lập tức.
Hắn liền nuốt vào.
"Ăn ngon không?"
Tiểu Vũ mở to hai mắt hỏi.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Tiểu Vũ, Dịch Phong kiên định gật đầu nói: "Ăn ngon".
Nhưng mặt mũi hắn lại vụng trộm tràn đầy cay đắng.
Cái đồ chơi này, quả thực còn khó ăn hơn so với đồ ăn cho chó ở nhà hắn.
Chỉ là không đành lòng để Tiểu Vũ thất vọng, hắn mới nói như vậy.
"Vậy ngươi nhanh ngồi xếp bằng xuống, cảm thụ dược lực trong đan dược một chút, có lẽ sẽ có lợi thật lớn đối với ngươi." Tiểu Vũ vội vàng nói.
"Được".
Dịch Phong không kịp chờ đợi gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
Thở phào nhẹ nhõm, bày ra thủ thế.
Rất nhanh, Dịch Phong liền tiến vào tư thái trầm thần yên lặng.
Nhưng nửa canh giờ trôi qua.
Dịch Phong ngồi đến bờ mông tê rần, cái đồ chơi gì cũng không có cảm nhận được.
"AI?
"Xem ra ta thật sự là một phế vật!"
Dịch Phong nhịn không được thở dài một hơi, ngay cả đan dược cũng không có hiệu quả đối với hắn, hắn là phế vật chân chính, nhịn không được cảm thấy thất hồn lạc phách.
Nhưng mà.
Ngô Trường An mới từ trong phòng đi ra nghe được Dịch Phong nói lời này, không kịp để phòng ngã một phát.
"Dịch Phong ca đừng nổi giận, không có gì đáng ngại cả." Một bên Tiểu Vũ thấy thế, nhẹ giọng an ủi.
"Ngươi thật ra là thông suốt nhất".
Dịch Phong nhịn không được cười lên một tiếng.
Cái tiểu nha đầu không tim không phổi này, quả thực là để cho người ta yêu thích vô cùng.
"Đúng rồi, ta dự định về nhà một chuyến, Dịch Phong ca cùng ta trở về ăn một bữa cơm không?" Tiểu Vũ nhẹ giọng nói.
"Được!
Dù sao ngoại trừ quét rác cũng không có chuyện gì làm, hắn đã sớm chán muốn chết rồi, Dịch Phong trực tiếp đồng ý.
"Ngô Đào ca cũng cùng đi chứ?"
Tiểu Vũ lại nhìn về phía Ngô Đào ở một bên.
Ngô Đào dùng ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Dịch Phong.
"Cùng đi chứ, Ngô Đào huynh" Dịch Phong cười cười nói.
Nụ cười tràn ngập áp lực kia của Dịch Phong, khiến cho Ngô Đào căn bản không dám cự tuyệt, vội vã đồng ý.
Ba người rất nhanh ra khỏi Thanh Ngưu Tông.
"Tiểu Vũ, nhà ngươi ở nơi nào vậy?" Dịch Phong nhịn không được hỏi.
"Ngay tại Bạch Nhĩ Thành này" Tiểu Vũ lanh lợi nói, hiển nhiên đối với chuyện có thể trở về nhà, lộ ra cực kỳ hưng phấn.
"Hơn một trăm dặm cơ à, như vậy là rất xa đó."
Dịch Phong nhíu mày.
Bảo hắn đi hơn một trăm dặm, cái này còn không bằng giết hắn đi.
"Kỳ thực ta có một tọa kỵ, có thể để cho chúng ta tới Bạch Nhĩ Thành rất nhanh, nhưng mà tọa kỵ này của ta, các ngươi không thể nói cho ai biết đó!"
Dịch Phong suy nghĩ một chút, dự định thả Mạn Mạn ra.
Dù sao Tiểu Vũ nha đầu này thiên chân khả ái, căn bản sẽ không có tâm tư hại người.
Về phần Ngô Đào, tiếp xúc lâu như vậy, sợ hắn đều sợ muốn chết, xem ra là một người thành thật, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận