Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 574: Lợi dụng ưu thế nhân số đối phó với hắn

Sau đó, chính là mười tên nam tử áo đen tường vân xuất hiện ở bên cạnh con khỉ miệng lôi công.
"Cái gì?"
Trên phi thuyền nụ cười lạnh của Bạch Thiển Nhất đã cứng lại, như bị sét đánh, lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.
Nhất là nam tử đứng đầu bên trong mười người kia, không phải chính là tên mà lần đầu tiên giết chết nàng sao?
Hơn nữa, Bạch Thiển Nhất mãnh liệt cảm nhận được, cái người trước mắt này, mạnh mẽ hơn nhiều so với người trước kia.
Mà mười người xuất hiện, cũng khiến cho đám người Lữ Chính Nhất kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thế nhưng mà.
Trong khi bọn hắn còn đang ngẩn ngơ, kim quang bên trong đống tượng gỗ vẫn không ngừng loé lên, một tia lại một tia, liên tiếp không ngừng...
Một thiếu niên trên vai đeo một dải lụa đỏ, trường mâu cầm trong tay, trên trán có hồng tâm, chân đạp Phong Hỏa Luân bay tới. Mười mấy tên nam tử ăn mặc y phục bó sát người có màu sắc đỏ trắng giao nhau, đỉnh đầu nhô ra, nhãn cầu như hai quả trứng ngỗng, hóa thành cự nhân trên trăm trượng nhô lên...
Bảy tên đầu to đỉnh đầu hồ lô, người mặc áo giáp phanh ngực lộ bụng, lại lộn nhào xuất hiện...
Sau đó.
Lại có nam tử trung niên tay nâng bảo tháp, một thân chính khí...
Tiểu tử có quả đầu như dưa hấu, mày rậm mắt to...
Thanh niên chân đi dép lê, đầu đội mũ rơm...
Nam tử tóc vàng tay trái cầm tấm chắn, tay phải cầm trường mâu...
Nam tử khoác áo tơi, mặc quần tam giác ở bên ngoài y phục bó sát người...
Nam tử mặc hồng bào sau lưng đeo hồ lô, trên trán có một cái ấn ký chữ ái màu đỏ...
Đủ các loại nhân vật tay cầm đỉnh ba, tai to mặt lớn thân người đầu heo, xuất hiện bằng đủ loại phương thức...
Lại từng trận rống vang lên.
Tỉnh tỉnh còn cao hơn núi...
Con khủng long dài như dãy núi...
Người khổng lồ toàn thân xám ngắt...
Ngũ trảo Kim Long...
Dục hỏa phượng hoàng các loại...
Đủ loại quái thú, hoặc chui xuống đất, hoặc bay lên trời.
Trong lúc nhất thời.
Dưới đủ loại khí tức cường đại, toàn bộ Bạch Nhĩ thành đã biến thành một Tu La trận.
Một màn này.
Khiến cho mọi người ở đây đều đứng chôn chân tại chỗ.
Chỉ riêng khí thế mà đám người này cùng đám quái vật phát tán ra đã làm cho toàn thân bọn hắn chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Nhất là đám người Bạch Dương chân cung, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, bắp chân cũng đang phát run, chật vật nuốt từng ngụm nước miếng.
"Thế nào, nhìn thấy không?"
"Kinh hỉ không?"
Nhìn đội hình siêu siêu mạnh này, Ngô Trường An ngồi ở trên ghế nằm thong thả cười nói.
Lữ Chính Nhất lại nuốt nước miếng, hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ lên, nhẫn nhịn rất lâu rất lâu mới nói ra một câu.
"Hôm nay thân thể khó chịu, ngày sau tái chiến".
Nói xong, hắn không quan tâm đến mặt mũi, bàn chân đạp giữa không trung, bay trối chết về phía phi thuyền.
Vừa bay, vừa hô: "Thiển nhi, nhanh, khởi động phi thuyền".
Nhưng vào lúc này.
Một người tóc rậm màu vàng bỗng nhiên lướt lên giữa không trung, xuất hiện ở phía trên phi thuyền.
"Rasengan."
Sau khi hắn hô to một tiếng, một quả cầu to lớn màu xanh lam sáng chói xoay tròn trong tay, ngưng kết lại rồi đánh về phía phi thuyền của Bạch Dương chân cung.
Cảm nhận được cỗ lực lượng này Bạch Thiển Nhất vội vã nhảy ra khỏi phi thuyền, ngay lúc nàng nhảy ra khỏi phi thuyền, quả cầu chứa năng lượng to lớn đã ầm vang rơi xuống nơi đó.
"Oanh!"
Một tiếng nổ vang, phi thuyền nổ tung trong nháy mắt, hóa thành mảnh vụn văng tung tóe, toàn bộ bầu trời đều bắt đầu run rẩy rung động bởi ảnh hưởng của vụ nổ này.
Mà Bạch Thiển Nhất cũng bị lực lượng bạo phá va chạm khiến miệng nàng ta phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, liên tiếp nên ở trên mặt đất.
"Cái gì?"
"Phi thuyền chiến hạm trong tông môn chúng ta, thế mà lại..."
Lữ Chính Nhất lập tức trợn tròn mắt.
Chiếc phi thuyền này có thể được xưng là trọng bảo của tông môn bọn hắn, bọn hắn đã hao tốn vô số tài liệu quý hiếm mới có thể chế tạo ra, có thể xưng là thành lũy phòng ngự di động, vậy mà nhận một kích đã bị hủy diệt?
Cái tên tóc vàng này, rốt cuộc là ai?
Sao lại mạnh như vậy?
Đây quả thực khiến trong lòng hắn nhỏ máu, đồng thời lại cảm thấy nồng đậm sợ hãi.
Bất quá so với chuyện bảo vật hủy diệt, hắn càng lo lắng hơn cho tính mạng của bản thân.
Bởi vì có phi thuyền ở đây, có lẽ bọn hắn có khả năng lợi dụng phi thuyền dùng tốc độ cực hạn chạy khỏi nơi này. Nhưng mà phi thuyền đã hủy, muốn toàn thân trở về, căn bản là không có khả năng.
Nghĩ đến chỗ này, hắn trầm mặt xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Ngô Trường An.
"Ta thật sự đã coi thường các ngươi."
"Những cái tượng gỗ này cũng rất lợi hại".
"Nếu như vậy, Bạch Dương chân cung ta sẽ bỏ qua chuyện cũ với các ngươi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, như thế nào?"
"Ta đang nghĩ, ngươi lấy đâu ra mặt mũi để nói lời này?"
Ngô Trường An bắt chéo chân để xuống, híp mắt nói: "Ngươi sẽ bỏ qua chuyện cũ?"
Ngô Trường An trực tiếp bị chọc cười.
Đường đường là tông chủ của một đại tông môn lại không có đầu óc như vậy sao?
Nhưng mà cũng đúng.
Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, luôn có một ít tên não tàn không ai bì nổi, không nhìn cho rõ bản thân, còn đi khiêu chiến quyền uy.
Mà sau khi mọi chuyện phát triển không như trong tưởng tượng của hắn, kiểu gì cũng sẽ an ủi bản thân, không chịu thừa nhận sự thật trước mắt.
Sắc mặt của Lữ Chính Nhất tái xanh.
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Để lại nữ nhân kia" Ngô Trường An chỉ về phía Bạch Thiển Nhất, nói: "Nữ nhân này nhiều lần mắng sư phụ ta, tội không thể tha thứ".
"Còn nữa, các ngươi hủy đi bức tranh và tượng gỗ do Tiểu Vũ sư muội ta đưa cho cha mẹ của nàng, nên tông môn các ngươi phải giao ra tất cả bảo bối, xem như bồi thường".
Sắc mặt đám người Bạch Dương chân cung đại biến.
Quả nhiên là công phu sư tử ngoạm.
"Ngươi chớ có khinh người quá đáng".
Thanh âm Lữ Chính Nhất khàn khàn nói: "Những cái tượng gỗ này tuy mạnh, nhưng Bạch Dương chân cung chúng ta cũng không phải dễ trêu, cùng lắm thì cá chết lưới rách".
"Vậy các ngươi tự cầu phúc đi".
Ngô Trường An cười nhạt một tiếng, cũng không dài dòng, dứt khoát nheo mắt lại, nằm lên trên ghế lần nữa.
Ngay lúc Ngô Trường An nằm xuống ghế, ánh mắt của vài trăm nhân vật cùng quái thú đi ra từ bên trong tượng gỗ, dồn dập nhìn chằm chằm về phía đám người Bạch Dương chân cung.
Thấy thế.
Sắc mặt đám người Bạch Dương chân cung ngưng trọng.
"Làm sao bây giờ tông chủ?"
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lữ Chính Nhất.
"A, khinh người quá đáng, thật tưởng rằng Bạch Dương chân cung ta dễ trêu?"
Lữ Chính Nhất trầm mặt nói: "Mọi người đừng sợ, những cái tượng gỗ này trông tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là tử vật, hơn nữa chỉ là tiêu hao phẩm, chỉ cần chúng ta kéo dài tới lúc năng lượng của bọn chúng hao hết, thì bọn chúng cũng chỉ là thịt cá trên thớt gỗ của chúng ta thôi."
Nghe vậy.
Các cao thủ của Bạch Dương chân cung trịnh trọng gật đầu.
Nhanh chóng rút binh khí trong tay ra, binh khí quanh quẩn quang mang yếu ớt, hàn khí bức người.
"Giết!"
Tiếng la giết đinh tai nhức óc truyền ra từ trong miệng bọn hắn, sau đó bọn hắn đồng loạt giết về phía vài trăm cái tượng gỗ.
Dù sao bọn hắn cũng biết, đã đi không nổi, vậy còn không bằng chiếm tiên cơ, đánh ra khí thế.
Khi bọn hắn động thủ.
Đủ loại sóng xung kích của đao pháp, chưởng pháp, năng lượng xen lẫn vào nhau xong khuếch tán, toàn bộ bầu trời đinh tai nhức óc, từng vết nứt không gian bị xé toạc ra.
Mà thời điểm các cao thủ của Bạch Dương chân cung hành động, vài trăm tượng gỗ cũng hành động.
Mười tên nam tử áo đen tường vân tản ra bốn phía, thân thể phiêu dật lướt qua trong phế tích, chân vừa động, bàn tay cũng vừa điên cuồng kết ấn.
"Tân Lạt Thiên Tái!"
"Tùy thông, thủy tu".
Từng đạo kỹ năng được phóng tích trong tay mười người.
Trong lúc nhất thời.
Bầu trời tràn đầy sương mù đen, vô số quạ đen bao trùm.
Trên mặt đất, mảng lớn thác lũ tràn về.
Các lực lượng thủy hỏa lôi điện đan xen vào nhau trong cả vùng không gian.
Một bên khác, mấy chục người khổng lồ ầm ầm đứng lên.
Lưu lại trên mặt đất mấy cái hố to, sau đó bàn tay giao nhau thành chữ thập, tay phải cùng bắn ra từng đạo quang mang phá hoại chói mắt.
Ngoài ra, các tượng gỗ khác cũng thi triển ra đủ loại thủ đoạn đủ loại phép thuật thần thông.
Trong nháy mắt.
Hai bên giao chiến với nhau.
Tiếng phá hủy ầm vang rung động trên bầu trời không ngừng.
Vô số khí tức tàn bạo xen lẫn vào nhau trên bầu trời, hóa thành từng đạo phong nhận, cắt đứt không gian.
Khí tức cuồng bạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng, toàn bộ Bạch Nhĩ thành, đã biến thành một cái địa ngục trần gian.
Một tên lão giả của Bạch Dương chân cung, một mình đối mặt một nữ tử vóc dáng xinh đẹp nóng bỏng, lập tức lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Một nữ nhân mảnh mai như vậy, có thể có thực lực gì?
Nhưng mà, hắn mới vừa hành động, trong tay nữ tử này lại đánh ra một trái tim tình yêu, rơi vào trong lòng lão giả.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lão giả đột nhiên đứng hình.
Thân thể không chịu khống chế đi về phía nàng?
Hắn trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử.
Nữ tử lại cười cười với hắn, thong thả truyền ra âm thanh mị hoặc.
"Đát Kỷ chơi cùng với ngươi."
Vừa dứt tiếng, nữ tử lướt đến bên cạnh hắn, cùng lúc đó một cỗ lực lượng thần bí rơi vào bên trong thân thể của lão giả.
Thân thể của hắn cứng ngắc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi ngã trên mặt đất.
Một bên khác.
Một nam tử trung niên tu vi thiên tiên cầm đao bay vút lên, tạo ra một vệt đao quang thật dài.
Nhưng mà hắn vừa muốn chém ra, đỉnh đầu lại có một tên nam tử khôi ngô nhảy tới.
"Demacia."
Một đại bảo kiếm cắm vào bên trên đỉnh đầu của nam tử.
Nam tử.
Chết!
Trong phế tích.
Tam đại trưởng lão đón nhận tên tóc vàng đã đánh nổ phi thuyền lúc trước.
"Người này không yếu, chúng ta trực tiếp động sát thủ, rút ra thần phù trong tông môn, gọi phân thân ra lợi dụng ưu thế về nhân số để đối phó hắn."
Một lão giả nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận