Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2424: Thỉnh giáo tiên sinh (1)

Tư Đồ Thái Lễ đưa tay cắt ngang Thương Thắng. Trong lòng Thương Thắng cũng vô cùng phẫn hận, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch nhạc phụ đại nhân, chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng không nói gì. Tư Đồ Thái Lễ cảm thấy, những chuyện này nên do người làm trưởng bối như ông ta đi quan tâm. Ông ta cũng không muốn để cho tân lang quan con rể của mình gặp rủi ro. Nhìn thấy tân khách đang lui tới không dứt, Tư Đồ Thái Lễ lựa chọn tạm thời áp lửa giận trong lòng xuống. Tình huống hiện tại, người của Vô Thánh Sơn cũng không hề gây sự, ông ta cũng không dễ trực tiếp chất vấn đối với Trần Đại Hải. Cân nhắc chốc lát, Tư Đồ Thái Lễ suy nghĩ lợi và hại nói: “Nếu như Trần Đại Hải thiếu chủ đã đến tham gia hôn lễ, vậy thì xin mời. Quản sự, dẫn Trần thiếu chủ vào vị trí ngồi.” “Ha ha ha, một lát nữa ta phải uống hai chén thật tốt với tân nương tử…” Trần Đại Hải cười lạnh vài tiếng, cất bước đi vào trong phủ. Theo quy củ mà nói, vốn dĩ sau khi kết thúc buổi lễ, tân nương nên trở lại khuê phòng ở hậu viện. Trần Đại Hải nói muốn uống hai chén với tân nương tử, điều này rõ ràng là khiêu khích đối với Tư Đồ gia và đôi tân nhân. Trong lòng Thương Thắng dấy lên ngọn lửa tức giận. Hắn trợn mắt lên giận dữ nhìn Trần Đại Hải ngang ngược càn rỡ, nghiến răng nghiến lợi, cảm giác chỉ một khắc sau thôi hắn sẽ động thủ. “Thương Thắng, hôn sự làm trọng, đừng kích động. Con ở nơi này nghênh đón tân khách, chuyện của Trần Đại Hải, ta đi thông báo một tiếng cho Dịch tiên sinh.” Tư Đồ Thái Lễ thấy thế, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ. “Vâng, nhạc phụ đại nhân.” Thương Thắng chắp tay nói, hắn kìm nén lửa giận trong lòng xuống. Trải qua những ngày chung sống này, quan hệ của hai nam nhân một già một trẻ bất ngờ tăng mạnh. Dù sao cũng đã quyết định gả con gái đi, Tư Đồ Thái Lễ không cần phải gây ra trở ngại gì cho con rể tương lai nữa. Đây là chỗ khôn khéo của một vị thương nhân thành công. Rất nhiều phụ mẫu ngu xuẩn, cho dù hôn sự của con cái đã định, bọn họ còn muốn can thiệp ngang ngược. Kết quả cuối cùng kết quả luôn là phu thê đôi trẻ kết thúc thê thảm ảm đạm. Loại kết cục hai bên đều tổn thương này chính là tối kỵ của người hành thương. Ngoại trừ cân bằng lợi và hại này ra, sau khi càng tiếp xúc sâu với Thương Thắng, Tư Đồ Thái Lễ càng cảm thấy Thương Thắng vô cùng ưu tú, vì thế ông ta vô cùng coi trọng người con rể này. Tạo nghệ kiếm pháp của Thương Thắng mỗi ngày đều tăng lên, điều này khiến cho Tư Đồ Thái Lễ âm thầm cảm khái lúc trước bản thân mình vụng về. Đối với Thương Thắng mà nói, hắn là nhiều thêm một người phụ thân. Những ngày qua, thái độ của Tư Đồ Thái Lễ đối với hắn vô cùng ôn hòa, đã không còn vẻ nghiêm khắc như trước kia. Vừa rồi thời điểm ứng đối với Trần Đại Hải, Tư Đồ Thái Lễ ngăn ở trước mặt Thương Thắng. Hành động nho nhỏ này đại biểu cho sự bảo vệ. Điều này khiến cho Thương Thắng vô cùng cảm động, khiến cho hắn cảm nhận được sự quan tâm của người nhà, khiến hắn có cảm giác có nhà. Nghe thấy Tư Đồ Thái Lễ nói muốn đi tìm Dịch Phong đại ca, Thương Thắng hơi an ổn lại một chút. Theo cái nhìn của Thương Thắng, chỉ cần có Dịch Phong đại ca ở đây, mọi thứ đều có thể giải quyết. Thế là, hắn tiếp tục tiếp đãi tân khách nối liền không dứt. Tư Đồ Thái Lễ ở trong đám người, tìm kiếm bốn phía thân ảnh áo trắng. Sau khi ông ta hỏi thăm mấy vị tộc nhân, cuối cùng tìm được Dịch Phong đang kiểm tra công việc ở bên cạnh đài cao của hôn lễ. “Xem như là tìm được ngài rồi Dịch tiên sinh, có chuyện ta muốn thương lượng với ngài một chút.” Tư Đồ Thái Lễ đi đến bên cạnh Dịch Phong. Cảm nhận được sự bình tĩnh thong dong của Dịch Phong, sầu lo trong lòng Tư Đồ Thái Lễ cũng không khỏi tiêu trừ đi hơn phân nửa. Dịch Phong mang đến cho Tư Đồ Thái Lễ một loại cảm giác cao thâm khó lường, giống như vị tiên sinh này không gì không làm được. Dịch Phong nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, không nói tiếng nào. Đầu tiên Tư Đồ Thái Lễ giới thiệu cho Dịch Phong nghe tình huống của Vô Thánh Sơn, sau đó lại thông báo hành động vừa rồi của Trần Đại Hải thiếu chủ của Vô Thánh Sơn. “Từ trước đến nay Vô Thánh Sơn làm việc bá đạo, một năm trước tên ăn chơi Trần Đại Hải kia từng gặp Thanh Y ở chợ phiên, từ đó không ngừng thèm muốn Thanh Y.” “Lúc đó hắn ta đã trực nói với ta hắn thích Thanh Y, muốn được lấy Thanh Y. Nói đợi hắn làm xong chuyện ở trong tay, sẽ đến đón Thanh Y lên núi.” “Tên ăn chơi này coi Thanh Y giống như món đồ chơi mình có thể tùy ý chơi đùa, quả thực rất đáng chết. Nhưng Vô Thánh Sơn thế lớn, ta cũng chỉ có thể tận lực để cho Thanh Y không đi ra khỏi cửa.” “Sau khi đề phòng hồi lâu, vẫn mãi không nhìn thấy tên ăn chơi này đến cửa, ta cho rằng ngày đó tên ăn chơi này chỉ là nói đùa. Nhưng thế mà thật sự không ngờ được hắn ta lại đến vào ngày hôm nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận