Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 901: Cảm giác kỳ diệu

"Ngươi nói tiếp đi".
Bạch Phiêu Phiêu nói khẽ.
Liễu Ngôn nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Cuối cùng Liễu Ngôn cũng nói rõ ràng đầu đuôi toàn bộ mọi chuyện.
Tính ra cũng đã nói ròng rã hai ngày, nói chính xác đến từng chi tiết nhỏ ở trong đó.
Rất lâu sau mới nói xong.
Bạch Phiêu Phiêu vẫn còn những dư âm vô tận.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe ngóng về sinh hoạt của Dịch Phong.
Cũng bởi vì vậy mà nàng đã hiểu rõ Dịch Phong hơn một chút.
Mà trước đó, ngoại trừ hai lần tụ họp bên ngoài Mạc Phụ Sơn Mạch ra, chính là sau khi nàng lên vị trí Bạch Đế mới điều tra rõ ràng, hai quyển sách nàng đã từng rất yêu thích là "Hồng lâu mộng" và "Chí tôn bảo", chính là ở chỗ nam nhân này.
Việc này từng khiến cho nàng đau khổ tìm kiếm tác giả của nó, lại chính là Dịch Phong đã nhiều lần tụ họp cùng nàng, nàng lẽ ra phải rất kinh ngạc hay phải thật bất ngờ.
Nhưng trên thực tế thời điểm khi nàng phát hiện ra kết quả này, cũng không tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Dường như, kiệt tác như vậy, vốn dĩ phải do Dịch Phong viết ra.
"Cảm ơn ngươi".
Rất lâu sau, Bạch Phiêu Phiêu mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Liễu Ngôn nói.
"Khương Lão."
Nàng lại kêu.
Khương Vân Công bên cạnh nhẹ gật đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược trong suốt sáng long lanh, giao cho Liễu Ngôn.
"Đây là?"
Liễu Ngôn không hiểu nhìn hai người.
"Ngươi ăn vào sẽ biết."
Bạch Phiêu Phiêu khẽ nói.
Mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng Liễu Ngôn vẫn cầm đan dược nuốt vào, bởi vì nàng cũng không lo hai người này đang hại nàng.
Tiếp xúc hai ngày, nàng cảm nhận được Bạch Phiêu Phiêu cũng không có ý hại người, càng chưa nói tới thực lực của hai người bày ở đây, nếu đã muốn hại nàng, hoàn toàn không cần phải vẽ vời thêm chuyện.
Đan dược vào miệng lập tức hóa thành dòng nước ấm tràn vào thân thể của Liễu Ngôn.
Chỉ trong nháy mắt, Liễu Ngôn cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô tận đánh thẳng vào kinh mạch của nàng.
Không chỉ gần như chữa trị được di chứng tẩu hỏa nhập ma lưu lại của nàng, năng lượng còn lại còn đang giúp nàng trùng kích cảnh giới mới vừa rồi nàng trùng kích thất bại.
Tiên Nguyên quanh quẩn.
Lực lượng tản ra nhanh ở toàn bộ mật thất.
Không lâu sau đó, Liễu Ngôn đã thuận lợi đột phá cảnh giới, không chỉ vô cùng vững chắc, thậm chí cũng bởi vì viên đan dược này mà nút thắt trùng kích trong tương lai trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
Tuyệt đối không ngờ rằng, Bạch Phiêu Phiêu này sẽ cho nàng cơ duyên như vậy.
Đối với nàng mà nói, quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nàng mở to mắt vừa mới chuẩn bị nói lời cảm tạ, lại phát hiện trong mật thất ngoại trừ bản thân nàng ra đã sớm không có một aI.
Nàng bất đắc dĩ cười khổ.
Dịch Phong cũng tốt.
Trước mắt Bạch Phiêu Phiêu này cũng được, ở trong mắt bọn họ chỉ sợ nàng còn không được tính là khách qua đường...
Trên đường xuống núi Bạch Phiêu Phiêu vẫn đi chậm rãi như cũ.
Dường như vẫn còn đang cảm nhận khí tức của Dịch Phong và những dư âm còn lưu lại.
Trên thực tế, cho dù nàng mạnh hơn, trừ khi sử dụng một chút thủ đoạn, nếu không một năm sau cũng không thể cảm nhận được khí tức của một người đã từng đi ngang qua nơi này, cho dù là một Nhân Tiên cũng không cảm nhận được.
Nhưng đối với khí tức của Dịch Phong, nàng lại có một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Giống như tinh thần Phong.
Nàng cảm giác được Dịch Phong đã từng trải qua rất lâu ở Tinh Thần Phong.
Loại cảm giác này, không thể nói rõ cũng không thể tả rõ được...
"Khương Lão."
"Vâng?"
"Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời ta."
"Mời Bạch Đế nói".
"Nếu như có một ngày, ta muốn giao Bạch Giới trên tay cho một người khác, ngươi sẽ như thế nào?"
Bạch Phiêu Phiêu nghiêng đầu nhìn Khương Vân Công.
Thấy người sau không đáp lại, nàng lại bổ sung: "Ta nói là, giao Bạch Giới trên tay cho một nam nhân".
"Mà tu vi của hắn..."
"Là Nhật Nguyệt Tiên Cảnh!"
"Ngươi, sẽ như thế nào?"
Tiếng nói nhẹ nhàng rơi xuống, Bạch Phiêu Phiêu ý tứ sâu xa nhìn Khương Vân Công.
"Khởi bẩm Bạch Đế, chỉ cần bệ hạ ngài có ý định tuyển người thì cho dù là thần tiên, thuộc hạ cũng nhất định hết lòng phụ tá hắn".
"Tuyệt không hai lòng".
Vừa nói, Khương Vân Công vừa quỳ xuống, thể hiện lòng trung thành.
"Mong rằng trong tương lai ngươi nói được thì sẽ làm được".
Bạch Phiêu Phiêu cười nhẹ, sau đó phân phó nói: "Lợi dụng tất cả cơ cấu của Bạch Giới giúp ta điều tra kỹ lưỡng tung tích hiện giờ của hắn, ta muốn trong thời gian nhanh nhất có thể tìm được hắn".
"Vâng, thưa bệ hạ..."
Đảo Ám Ảnh.
Dịch Phong đang đứng trên sân thể dục mới vừa được xây dựng đánh sân tập Thái Cực Quyền.
Một thân võ phục không gió nào lay được, tựa như một vị đại sư.
Mà ở xung quanh.
Tất cả mọi người đều đang vây quanh lại đây, chăm chú nhìn Dịch Phong.
"Hây da!"
Thu tư thế về sau, Dịch Phong nhàn nhạt cười.
Nhìn những người xung quanh, cảm thấy thật sự không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận