Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1753: Tạp ngư (1)

Một bên kia, Ngao Khánh cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Ca, không ngờ được bây giờ Nãi Tề lại có thể chịu đánh như thế, chịu một quyền của ca, còn giống như không sao cả, có chút sức mạnh.”
Lâu Bản Vĩ nghe xong gật đầu, một tay ưu nhã nâng cằm lên.
“Không tệ, không tệ.”
“Tiểu Nãi Tề, bây giờ ngươi tiến bộ không ít, đứng yên đừng nhúc nhích, để bản tra nam thử lại một quyền, lần này dùng nhiều khí lực một chút, xem ngươi còn có thể đứng vững không.”
Vừa dứt lời.
Nãi Tề đầu đội trời chân đạp đất bị hù dọa đến mồ hôi lạnh toát ra, mặt biển trực tiếp có mưa rào tầm tã rơi xuống!
“Đừng, đừng!
“Ca, ta sai rồi!”
“Ta chỉ là mập giả, sao có thể chịu được một quyền của ngài, mới vừa rồi là ngoài ý muốn, ngài tha cho ta đi…”
“Mẹ nó con gấu nhà ngươi có ý kiến gì!”
Lâu Bản Vĩ không có hành động nào.
“Mời vừa rồi chẳng phải ngươi chịu một quyền, bây giờ vẫn còn bình thường đứng đó sao! Để bản tra nam thử lại lần nữa, xem ngươi rốt cuộc có thể nhận được bao nhiêu sức mạnh của ta!”
“Đừng sợ, trong tay ta có chừng mực, chỉ dùng nhiều một chút lực thôi”!
Nghe thấy lời này.
Nãi Tề gãi gãi sau gáy, trong mắt hiện lên ánh sáng trí tuệ tỉnh ngộ.
“Hình như đúng là như thế…”
“Ca chắc chắn sẽ không thật sự đánh chết ta, vậy thì thử lại lần nữa.”
Giọng nói ồm ồm nói xong, thân thể khổng lồ của Nãi Tề lập tức nhu thuận nhích lại gần một bước.
Lâu Bản Vĩ chậm rãi nâng tay phải lên.
Khớp xương màu trắng ở trên không trung có chút lóa mắt, cũng đúng là quá mức nhỏ bé, căn bản không thể nào đánh đồng với thân thể khổng lồ kia, đứng ở xa nhìn lại, đến một mảnh lá rụng dưới cây đại thụ che trời cũng không bằng.
Nhưng tiếp đó một quyền kia vung ra.
Đúng là tiếng trầm đục chấn động đất trời!
“Oành!”
Con gấu khổng lồ ngay tại chỗ bay ngược vào trong tầng mây cao vót, giống như bị một sức mạnh to lớn không thể nào tưởng tượng được tấn công, nếu như đánh vào nơi khác, e rằng đủ để hủy diệt đất trời!
Mặt biển lại lần nữa sóng cả tràn lan, so với biển động đại chấn còn khủng bố hơn gấp trăm lần!
Dư chấn quét ngang mà đến, có thể so với tai ương diệt thế!
Tam hoàng tử và các đại tướng cắn răng đứng thẳng ở trong mưa gió, đúng là sinh ra mấy phần cảm giác bất lực, bị uy thế đáng sợ này chấn nhiếp, toàn thân cũng bắt đầu phát lạnh!
Vất vả lắm mới đợi được mưa gió yên lặng, mặt biển có cầu vồng vắt ngang.
Mái tóc của tam hoàng tử lộn xộn, sắc mặt âm trầm đến cực điểm!
Trên mặt biển.
Nổi lên càng nhiều thi thể của giao tộc Thiên Long, thương vong so lúc trước còn thảm trọng hơn, dường như hai phần ba đã bị cắt đứt sinh mệnh, mười vạn đại quân chỉ còn sót lại không đến ba vạn người!
“Rắc!”
Tam hoàng tử nắm chặt hai tay, trong lòng đều đang chảy máu!
Mười vạn đại quân này là toàn bộ át chủ bài của hắn, là chiến lực trải qua mấy vạn năm mới bồi dưỡng ra được, trong chớp mắt những vốn liếng này đã bị hao tổn hơn phân nửa, thiếu chút nữa khiến hắn thổ huyết tại chỗ!
Đầu tiên không nói đến chuyện trả thù là chuyện nào, đau đớn mất đi vốn liếng này, tương lai hắn còn tranh đoạt hoàng vị như thế nào?
Lúc trước có một lần thì cũng thôi đi…
Nhìn phía đối diện ở bên trên có tu vi cường thế, coi như là một trận bất ngờ, tổn thất mấy vạn người nho nhỏ, khẽ cắn môi cũng có thể nhịn được lửa giận.
Bây giờ lại lặp lại chiêu cũ, khiến cho Long tộc hao binh tổn tướng càng lớn hơn.
Đây mẹ nó!
Ai có thể nhẫn nhịn được!?
Tam hoàng tử giận dữ ngước mắt!
Thế mà hắn lại nhìn thấy, mấy sinh vật cổ quái kia không có một chút nào dáng vẻ áy náy, ngược lại còn cười cười nói nói, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt!
Lập tức, Ngao Liệt tức giận đến tâm cảnh đại loạn!
Cho dù người đến mạnh mẽ.
Nhưng thái độ lớn lối như thế, cũng thật sự là quá đáng!
Lập tức Ngao Liệt tức giận đến sùi bọt mép tại chỗ, cắn răng chỉ lên trời mắng chửi!
“Hỗn xược!”
“Các ngươi là thần thánh phương nào, thế mà lại ra tay đánh giao tộc Thiên Long của ta, ở Đông Hải này càn rỡ như thế, quả đúng là vô pháp vô thiên!”
“Nếu như không cho bản hoàng tử một câu trả lời, trăm vạn cường giả giao tộc Thiên Long ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua!”
Âm thanh hùng hùng hổ hổ vang vọng.
Lúc này Ngao Khánh mới chú ý đến, thế mà trên mặt biển lại có rất nhiều người cá.
Mấy vạn thân ảnh đông nghịt, đều là một bộ dáng vẻ thâm thù đại hận, dẫn đầu còn là một lại con chó có hình người, nhìn tư thế dường như muốn kiếm chuyện động thủ.
Tư thế này, ngược lại khiến hắn không quá để ở trong lòng.
Chỉ là nhìn thủ lĩnh tiểu bạch kiểm kia tràn đầy ủy khuất, không khỏi có chút hiếu kỳ.
“Ca.”
“Chúng ta làm cái gì, mà khiến cho bọn họ một bộ dáng muốn chết muốn sống như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận