Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 228: Chiếc rương đặc biệt

“Bây giờ chiến đấu không có ý nghĩa gì nữa, nên mau chóng tìm hiểu cho ra lẽ rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra!” Đệ Ngũ Trận hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Bọn họ nói đúng, bây giờ chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì.”
Trường Kiếm Không cũng gật gật đầu.
Mặc dù chuyện trước mắt cũng khiến bọn họ rất khó chịu, nhưng bọn họ càng hiểu rõ, tìm hiểu rõ ràng việc này mới là quan trọng nhất.
Nghe thấy lời đó, Đệ Ngũ Trường Không và Bành Tiên Nhi lạnh lùng nhìn đối phương một cái mới ngừng tấn công.
Nói rồi, hai bên cùng nhau bước lên tế đàn cầm ba món thánh vật đã bị phá hỏng lên, để trong tay quan sát.
Vài người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt lộ ra vẻ khó tin. Bởi vì mọi người đều có thể nhìn ra, ba món thánh vật này chính là bị người khác dùng tay không phá hỏng.
Trong miệng hít vào một hơi khí lạnh.
Rốt cuộc là người nào mà có sức mạnh lớn như vậy, lại có thể làm hỏng thánh vật bằng tay không?
Rốt cuộc hắn vào đây khi nào?
Mục đích hắn phá hỏng thánh vật là gì?
Từng câu hỏi một xuất hiện trong đầu của đám người đó, dày đặc như sương mù.
“Trưởng lão mau nhìn.”
Vào lúc đó, Đệ Ngũ Trường Không hét lớn.
Nghe thấy, toàn bộ đám người đều nhìn về phía sau tế đàn, lại hít sâu một hơi.
Bọn họ nhớ rất rõ, lúc đầu ở đây có vô số dược phẩm và công pháp, nhưng hiện tại lại biến thành một đống tro tàn!
Bành Tiên Nhi không cam tâm bước sang, nhặt ra một trang giấy còn chưa cháy hết từ trong đống tro tàn, vừa nhìn rõ nội dung, lập tức trừng to hai mắt, sau khi bị đả kích liên tiếp liền lùi lại phía sau vài bước.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trường Kiếm Không vội vã giành lấy trang giấy chưa cháy hết đó, miếng cũng lập tức há to.
“Thái Thái Thái Thái Thái Cổ Hỗn Độn Quyết, Thánh Thánh Thánh Thánh Thánh... phẩm công pháp, cũng bị đốt rồi!”
Hắn lắp ba lắp bắp nói thành tiếng, sau đó ôm lấy ngực, suýt chút nữa thì không thở nổi, ngất đi.
Nghe thấy thế, đột nhiên Đệ Ngũ Trường Không cũng giành lấy trang giấy, khi nhìn thấy ghi chép không còn nguyên vẹn trên đó, lập tức lớn tiếng chửi bới như phát điên.
“Ta... con mẹ ngươi, ai, rốt cuộc là ai?”
“Rốt cuộc là tên khốn nạn tàn bạo nào phá hoại thánh vật?”
“Hu hu hu, công pháp tốt như vậy, đưa cho ta thì tốt biết bao nhiêu!”
Ôm lấy trang giấy bị cháy trong vòng tay, Đệ Ngũ Trường Không đau lòng sắp khóc rồi.
Sắc mặt đám người kia đều vô cùng khó coi.
Không chỉ có ba món thánh vật bị phá hủy, thậm chí một đống công pháp thánh phẩm và dược phẩm cũng bị đốt cho không còn cái gì.
Đây rốt cuộc nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức đây!
Bọn họ cực khổ chạy đến đây, vậy mà lại chẳng lấy được bất cứ thứ gì ư?
“Hử?”
Chính vào lúc này, Bành Tiên Nhi lại thấy được cái gì đó, lập tức kinh ngạc kêu lên.
Thấy vậy, Đệ Ngũ Trường Không theo phản xạ có điều kiện nhìn sang, lập tức nhìn thấy một chiếc rương nhỏ rất đặc biệt nằm trong góc.
Sở dĩ nói chiếc rương này đặc biệt, là bởi vì những chiếc rương khác hoặc là bị cạy hư, hoặc là nắp bị mở ra, hoặc là bị đập nát.
Nhưng chỉ có duy nhất còn tốt nguyên vẹn, chính là chiếc rương nhỏ này.
Mà thánh vật ở đây, công pháp thánh phẩm ở đâu cũng có thể nhìn thấy, chiếc rương nhỏ hoàn hảo này rất có thể chứa đựng những loại bảo bối này!
Gần như là lập tức, Đệ Ngũ Trường Không liền xông đến chiếc rương.
“Chết tiệt!”
Bành Tiên Nhi nhận thức muộn màng cũng chậm trễ đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn trễ hơn Đệ Ngũ Trận một bước.
“Chậc chậc, Bành Tiên Nhi, không phải vật gì ngươi cũng có thể lấy trước một bước đâu.” Trên mặt Đệ Ngũ Trường Không đầy vẻ đắc ý cười mỉa mai Bành Tiên Nhi.
“Hừ!”
Bành Tiên Nhi hừ lạnh một tiếng, tràn đầy thất vọng, rõ ràng là nàng phát hiện trước, nhưng bởi vì sơ suất nhất thời nên chậm trễ một bước, chỉ có thể đứng nhìn đồ vật bị Đệ Ngũ Trường Không lấy bỏ vào túi.
“Nếu đã như vậy, bảo bối trong này ta xin vui lòng nhận vậy.”
Đệ Ngũ Trường Không nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nhấc chiếc rương lên, cùng lúc đó lấy tay mò vào bên trong.
Thấy vậy, sắc mặt của Bành Tiên Nhi và những người khác đều trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào đồ vật của Đệ Ngũ Trường Không, cũng rất tò mò không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Tuy nhiên, sắc mặt Đệ Ngũ Trường Không có chút thay đổi.
“Đây là?”
Đệ Ngũ Trường Không vân vê một chút, cảm thấy có gì đó không ổn, rút tay ra đưa lên mũi ngửi ngửi, đột nhiên biến sắc.
“Đệt!”
“Phân chó?”
Vứt cái rương trong tay ra ngoài nhanh như tia chớp, phân chó tung tóe ra đất.
“Tên chết tiệt nào lại hại người khác như vậy?”
Đệ Ngũ Trường Không gào thét, nhìn xuống bàn tay dính phân chó, gân xanh trên trán hắn đều lộ hết ra, ý nghĩ muốn hộc máu đều xuất hiện rồi.
Vốn dĩ vẫn đang đắc ý, khó khăn lắm mới cướp được cái rương này ở trước mặt Bành Tiên Nhi, có thể rửa sạch nhục nhã, nhưng đã kích hiện tại đối với hắn thật sự quá lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận