Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1146: Kết luận của Phiêu Miểu Hồng

Trầm ngâm thật lâu.
Cuối cùng nàng cũng hỏi nghi ngờ trong lòng ra.
"Xin hỏi, rốt cuộc ngươi bắt ta để làm gì?"
Nàng nhìn Dịch Phong đi phía trước, hồi.
Dịch Phong dừng chân một chút, quay đầu nhìn về phía nữ nhân này.
"Trước khi trả lời câu hỏi này của ngươi, ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta được không?"
Dừng một chút, Dịch Phong thương lượng.
Nữ tử yên lặng.
Dịch Phong nói tiếp: "Có thể nói cho ta biết được không, Hồng Tông gì đó sau lưng ngươi khi nào sẽ đến cứu ngươi?"
"Hồng Tông?"
Nữ tử nhíu mày: "Cứu ta?"
"Quên đi, ta nói thật với ngươi vậy." Dịch Phong cảm thấy nói cho nữ tử này cũng không có vấn đề gì, bèn nói: "Bắt ngươi chỉ vì muốn hấp dẫn cừu hận của Hồng Tông thôi, ta đang chờ Hồng Tông tới cứu ngươi!"
"Chờ người Hồng Tông đến cứu ta, rồi hốt gọn đám đó một mẻ?"
Vẻ mặt nữ tử đặc sắc.
Dựa vào thực lực của Dịch Phong, muốn gây phiền toái với Hồng Tông cũng cần phải vòng vo như vậy sao?
Tìm thẳng tới hang ổ, một tay hốt trọn không cũng được mà?
"Không phải hốt trọn một mẻ, mà là chờ bọn hắn đến giết ta!"
Dịch Phong nghiêm túc nói.
Nghe vậy.
Phiêu Miểu Hồng miệng chữ "A" mặt dại ra.
Vẻ mặt càng thêm đặc sắc.
"ý của ngươi là, mục đích ngươi bắt ta chỉ vì muốn hấp dẫn cừu hận của Hồng Tông, để mời bọn hắn đến đây giết ngươi?"
Phiêu Miểu Hồng kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy! Ngươi thật thông minh".
Dịch Phong tán thưởng gật đầu.
Phiêu Miểu Hồng liền cạn lời.
Dịch Phong đường đường là một siêu cấp cao thủ không rõ thực lực, chỉ với thực lực của nàng ở Hồng môn đã tìm không ra ai cao hơn, lại ở đây chờ một kiếp môn tới giết hắn?
Đầu óc có vấn đề hay gì?
Còn nữa, vì sao hắn lại muốn Hồng môn đến đây giết hắn hả?
Dường như nhận ra ánh mắt không tin được của Phiêu Miểu Hồng, Dịch Phong thở dài một hơi, giải thích: "Nói ra chắc ngươi cũng không tin, nhưng mục đích của ta chính là đang tìm chết".
Dừng một chút, Dịch Phong còn nói thêm: "Quên đi, ngã bài nói thật với ngươi luôn, ta muốn chết nhưng lúc trước nghĩ vô số biện pháo đều không hiệu quả, cho nên mới chặn đoàn xe của các ngươi."
"Vốn thấy khí phái đoàn xe của các ngươi thế kia, chắc thực lực sẽ rất mạnh, có thể làm thịt sơn tặc ta, thế mà các ngươi..."
Nói đến đây, Dịch Phong dừng một chút, mặt mày nghiêm túc.
"Ta không thể không phê bình ngươi được, ngươi kiếm hộ vệ ở đâu ra vậy, thật là quá yếu đuối. Thật vất vả mới ép hắn chém ta một kiếm, thế mà dấu cũng không có, so với lực đạo của ông già cách vách nhà ta còn yếu hơn".
"Không phải sao, hộ vệ của ngươi không giết được ta, cho nên ta chỉ còn cách trói ngươi." Dịch Phong nói tiếp: "Như vậy Hồng Tông sau lưng ngươi sẽ đến cứu ngươi, sau đó bao vây ta, đấm đá mấy cái giết chết ta".
"Đáng tiếc là Hồng Tông các ngươi tên tuổi lớn vậy, nhưng hành động chừng mực quá, lâu như vậy rồi mà một cọng lông cũng không thấy".
Mặt mày Phiêu Miểu Hồng biến hoá liên tục, nghe Dịch Phong kể hết ra, hết im lặng lại phiền muộn trong lòng.
Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc kia của Dịch Phong, Phiêu Miểu Hồng liền minh bạch, e rằng tám chín phần mười là thật.
Hoá ra mục đích hắn tới mình rõ ràng là muốn Hồng Tông giết chết hắn.
Nhưng buồn cười nhất là.
Hộ vệ La Thần của nàng còn không thể phá được phòng ngự của hắn, hắn dựa vào cái gì mà cho rằng Hồng Tông sẽ giết hắn?"
"Ngươi xem cái này một chút đi!"
Dừng một chút, Phiêu Miểu Hồng lấy một khối ngọc giản ra.
Dịch Phong nhận ngọc giản liền biết để làm gì.
Lúc trước hắn cũng từng mua một khối rồi, bất cứ lúc nào mặt trên cũng có thể xuất hiện một vào chuyện mới phát sinh ở cửu giới.
Mà Phiêu Miểu Hồng mua về cũng vì muốn nhờ vào con đường tin tức để phóng được một chút chuyện liên quan đến Thánh Nhân.
Mà lúc này trên ngọc giản đang ghi chép những chuyện như vậy.
Đầu tiên là Hồng Tông thoái ẩn nửa tháng.
Nửa tháng sau, giải thán ngay tại chỗ.
Vô số đệ tử Hồng Tông lịch luyện bên ngoài trở về, phát hiện tông môn không còn nữa...
Nhìn thấy thế này, sắc mặt Dịch Phong co quắp.
"Gì thế này?"
"Một tông môn lớn như vậy, nói giải tán liền giải tán!"
"Có thể qua loa như vậy sao?"
Dịch Phong chửi ầm lên.
Cứ vậy, hắn cứ vậy chẳng phải lãng phí thời gian một tháng vô ích sao?
Vẻ mặt Phiêu Miểu Hồng lại biến hoá liên tục.
Nguyên nhân Hồng Tông giải tán, nàng cũng hơi đoán ra được đại khái thế nào.
Có thể trói nàng đi, Hồng Tông sao lại trêu vào người thế này?
Cho nên, trong lòng không nhịn được oán thầm, chuyện tốt này không phải do ngươi làm sao?
Đồng thời.
Nàng cũng rút ra được kết luận với Dịch Phong.
Đó chính là vị thanh niên cường đại đến mức nghịch thiên trước mắt này, tựa hồ không có nhận thức được thực lực của mình với thực lực của người khác?
Bằng không, sao có thể trói nàng lại rồi nhờ chuyện vô lý này để hấp dẫn cừu hận của Hồng Tông chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận