Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 477: Một đống rác rưởi à?

Gần như ngay tức khắc, phi thuyền đã bị đánh nát thành từng mảnh.
Sáu bóng hình xanh mơn mởn ngã xuống mặt đất.
Sau khi rơi xuống đất, sáu người lập tức khiến mặt đất xuất hiện sáu cái hố lớn, bụi bay mù mịt.
Thấy cảnh tượng này, hàng chục Võ Đế truy kích sau lưng lập tức trừng lớn mắt.
"Chuyện này..."
"Chuyện này chuyện này chuyện này..."
"Tốc độ của phi thuyền này nhanh như vậy, e rằng là bảo vật cấp tiên đấy, vậy mà bị bọn họ đuổi theo tiêu diệt dễ dàng như vậy, vậy thực lực của bọn họ..."
"Ít nhất cũng phải là cao thủ cấp tiên!"
"Rốt cuộc đây là tòa thành quái quỷ gì vậy, sao lại có thể có nhiều cao thủ cấp bậc đó đến như vậy chứ".
"Đúng vậy, không phải cao thủ như này đều ở trên tiên giới hay sao, sao lại quy tụ ở đây vậy!"
Hầu hết đám Võ Đế theo sau là những thợ xây do Hám Thiên Khuyết đích thân đưa tới, khi chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều kinh ngạc.
Thời điểm trước đó bọn họ có mặt tại đại sảnh, bọn họ đã cảm thấy những người trong sảnh kia cũng đã là một đội hình siêu phàm rồi, thế nhưng mà so với ba trăm người đứng trên không trước mắt thì chẳng là gì cả!
Điều đáng sợ hơn nữa là...
Ngoài ba trăm người này ra, liệu trong thành có còn những cao thủ khác đang ẩn mình khay không?
Trời ơi!
Vừa nghĩ tới đây, ai nấy không khỏi run như cầy sấy.
Cuối cùng lần này bọn họ cũng được mở mang tầm mắt rồi.
"Ai da, đánh nhau với Võ Đế chẳng dễ dàng gì mà!"
Lúc này, một trong số hơn ba trăm người không khỏi thở dài:
"Nếu bất cẩn mạnh tay thêm một chút thì có lẽ cả đám ngỏm củ tỏi hết rồi."
"Đúng vậy, khống chế sức mạnh khó ghê!" Một thái thái đeo tạp dề ở bên cạnh nói.
"Cũng may, cũng may không trượt tay, ha ha."
Một nam nhân khác mỉm cười.
"Được, được rồi, nhanh chóng giải tán đi, ta còn chưa bán được mấy cái sọt đâu." Một lão già khác xua tay nói.
"Đúng rồi, mau giải tán đi, nhà ta còn chưa cho gà ăn, ta về nhà cho gà ăn đây" Một lão thái thái khác lẩm bẩm.
Mọi người đều gật đầu, hóa thành những tia sáng lấp lánh trên bầu trời rồi trở về thành Bình Giang.
Thành Bình Giang khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Rộn ràng, tiếng rao hàng, tiếng hò hét không ngừng, những chuyện trước mắt tựa như chưa từng xảy ra.
Sau khi bọn họ rời đi, đám Võ Đế cũng dần lấy lại tinh thần, xách sáu tên áo xanh kia lên rồi vội vã quay quay về tửu lâu.
"Tiên sinh, bắt về rồi đây."
"Bọn ta đã bắt về rồi đây".
Mọi người nhao nhao hô lên.
"Chà?"
Đôi mắt Dịch Phong lóe sáng, lớn tiếng phân phó nói: "Các ngươi cứ lấy hết mấy đồ có giá trị trên người bọn họ cho ta trước đã, ta đi vệ sinh xong sẽ quay lại".
"Vâng".
Sau khi Dịch Phong rời đi, mấy chục Võ Đế lập tức vây quanh sáu người áo xanh, trong chốc lát, toàn bộ bảo vật trên người bọn họ đều bị lục tung ra, kể cả những thứ tốt trong túi trữ vật.
Nhìn thấy những thứ có giá trị này, những người có mặt đều đỏ cả mắt.
Vì sâu người này thật sự là quá giàu.
Các loại bảo vật đế phẩm thì không nói làm gì, nhưng trong đó còn phát hiện một hai chiếc bảo vật cấp tiên.
"Sáu người này, rốt cuộc là chúng lấy đâu ra đồ tốt như này thế?"
"Đúng vậy, ta đường đường là Cửu Mệnh Võ Đế, sao chưa thấy những thứ tốt như vậy bao giờ nhỉ".
"Đúng rồi, phi thuyền xuất hiện hồi nãy cũng rất kỳ lạ, có lẽ lai lịch của bọn chúng không tầm thường đâu."
"Lai lịch không tầm thường thì sao chứ, chẳng lẽ dám đến thành Bình Giang gây sự hay sao?"
"Cũng đúng".
Mọi người bàn luận sôi nổi, chờ Dịch Phong.
Mặc dù bọn họ đều rất thèm thuồng những bảo bối này, nhưng không ai dám hó hé gì với chúng.
Mà Dịch Phong đi vệ sinh xong cũng trở về.
"Tiên sinh, đây là những món đồ được tìm được trên người sáu kẻ kia, mời tiên sinh định đoạt" Mọi người khom người bẩm báo.
"Tốt".
Dịch Phong vội vàng đi qua, kiểm tra vật phẩm của sáu người này, cũng muốn xem xem có thứ gì có giá trị.
Mọi người còn lại ở bên cạnh im phăng phắc chờ đợi.
Trong khi mọi người nhìn chăm chăm, Dịch Phong tiện tay cầm một hạt trân châu lên quan sát.
"Tiên sinh, đây là..."
Thấy thế, một gã Cửu Mệnh Võ Đế muốn giới thiệu, đây là bảo vật đế phẩm đã được ghi chép, tên là Vô Thủy Châu, tương truyền người sở hữu nó, có thể gặp nước phá nước, không bị nước ảnh hưởng.
Nhưng mà Hám Thiên Khuyết đứng bên cạnh trừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng nói: "Còn cần người lắm mồm à, có chuyện gì mà tiên sinh không biết sao?"
Nghe vậy, Cửu Mệnh Võ Đế vội vàng ngậm miệng lại.
Mà Dịch Phong xem hết các hạt châu thì lại cầm một lá bùa không khó hiểu, vẽ lòe loẹt lên xem, xem một hồi lâu cũng không nhìn ra là gì.
Sau đó, hắn dừng tầm mắt ở trên một hộp gỗ nhỏ, mân mê một hồi, cũng không phát hiện ra công dụng gì.
Cuối cùng sau một hồi kiểm tra đi kiểm tra lại, sắc mặt Dịch Phong u ám, ngẩng đầu lên hỏi: "Lục soát lâu như vậy, chỉ tìm ra được chút đồ bỏ đi này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận