Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2150: Kẻ điên (1)

Thậm chí, còn bắt đầu bước chân trái phải loạng choạng trên diện rộng!
Hành động kia nhìn cực kỳ khôi hài, giống như đang khiêng quan tài để chơi đùa vậy, hoàn toàn không có một chút nào kính trọng người chết là lớn. Lại phối hợp với nụ cười khó hiểu, có thế nào cũng khiến trong lòng người khác cảm thấy khó chịu.
Cho dù là như vậy.
Phong Cửu Tiêu cũng không dám tiếp tục khinh thường, trong tay đã thúc động pháp quyết, lại lần nữa điều động thêm nhiều tu vi hơn, hoàn toàn dùng ra bảy phần thực lực!
Một chưởng đánh ra, vô cùng mạnh mẽ!
“Đại Hoang Phong Thần Chưởng!”
Chưởng phong gào thét như ngàn vạn con rồng đang gầm lên, tư thế đất trời cũng bị dẫn động.
Bão cát mấy ngàn dặm, cũng bị quấn đi giống như cơn bão!
Những nơi cuồng phong vô tận đi qua, đều là khí tức chết chóc, uy thế đáng sợ không có một chút nào nương tay, giống như là muốn hóa tất cả mọi thứ trong tầm mắt thành hư vô!
Thân là sự tồn tại Thượng Cổ, bảy phần thực lực của Phong Cửu Tiêu đủ để quét ngang vạn vật, cũng coi như coi trọng đám vãn bối xa lạ này.
Nhưng mà.
Sự cẩn thận của Phong Cửu Tiêu, so với năm huynh đệ còn kém hơn một chút, năm người ghi khắc lời căn dặn lúc trước của Ngô Đào, thời điểm đến đây đã có lòng tử chiến.
Lúc này xuất chiêu, cũng là một đòn mạnh nhất.
Năm người nhấc quan tài nhảy múa, chớp mắt đã ở trước mặt Phong Cửu Tiêu!
“Sưu!”
Lưu quang lóe lên, khó phân biệt thân hình!
Mặc cho cuồng phong cát vàng thấu trời, chớp mắt đã bị năm huynh đệ khiêng quan tài ném ở phía sau!
Khí tức của năm người này khó mà thăm dò, quan tài đen kịt lóng lánh ở trên đầu vai khiến cho người khác phát lạnh, ngay cả ánh nắng ở trên không trung chiếu xuống cũng bị che chấp, đứng gần ngay trước mặt nhìn thấy tất cả, có một cảm giác áp bách ngập đầu khó nói nên lời xông đến!
Chuyện lớn không hay rồi!
Phong Cửu Tiêu kinh hãi đến bất ngờ biến sắc, bất giác muốn dùng toàn lực xuất thủ, nhưng lúc này cũng đã muộn!
Một khắc sau.
Quan tài màu đen đáng sợ che khuất bầu trời đi đến, căn bản khiến cho hắn không kịp có bất kỳ phản ứng nào.
“Oành!”
Một tiếng âm trầm vang lên, quan tài màu đen đè ở trên đất cát.
Phong Cửu Tiêu bị nhốt vào trong đó ngay tại chỗ, chỉ có tiếng la hét đủ loại không cam lòng vang lên.
“Không! Không!”
Thuận theo nắp quan được phong ấn, năm huynh đệ lại lần nữa nâng quan tài lên.
Hư không gợn sóng tản ra.
Bước chân hỗn loạn lại lần nữa bước ra, rung lắc khiến cho trong quan tài vang lên tiếng ầm ầm.
Mấy giây sau.
Hư không gợn sóng tiêu tán, đất trời bình tĩnh lại, phảng phất như chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì. Đến khí tức của Phong Cửu Tiêu, cũng hoàn toàn biến mất trong thế gian, giống như bị người khác tiêu diệt vậy.
Biển cát vẫn mênh mông như trước, chỉ có mặt trời chói chang ở trên không trung.
Đúng vào lúc đó.
Hung cảnh Thiên Sơn ở phía xa ngàn vạn dặm, Lôi Thiên Tuyệt ẩn nấp trong đó giậm chân xuất hiện, chỉ khí tức tiêu tán ra ngoài, cũng đã khiến cho đủ loại hung thú lạnh run.
Hắn ta yên lặng đứng chờ ở trên đỉnh núi một lúc, trong mắt dần dần lộ ra thần sắc bực bội.
“Chẳng qua chỉ là xử lý mấy con sâu kiến, lâu như vậy còn chưa có tin tức…”
Lôi Thiên Tuyệt thúc động pháp quyết dùng thần hồn truyền âm, cũng không thấy tin tức trả lời lại.
Cuối cùng, Lôi Thiên Tuyệt tức giận hừ lạnh lên tiếng.
“Xem ra hắn là lại ẩn nấp đi rồi, lúc trước đủ loại lời nói, chẳng qua chỉ là qua loa.”
“Thiệt cho ra lúc trước còn tâng bốc hắn một hồi, hắn lại là không có nổi lòng dũng cảm, danh tiếng của Khương Nguyên đã khiến cho hắn sợ đầu sợ đuôi đến mức đó, đúng thật là không ra gì.”
“Nếu như muốn thành chuyện lớn, vẫn là phải tìm đến hạng người quả quyết lợi dụng một hồi mới được. Có lẽ, Liễu Thiên Nam tuyệt đối sẽ không khiến bản tôn thất vọng, bây giờ có lẽ cũng đã suy nghĩ ổn thỏa rồi.”
Vừa lẩm bẩm tự nói, tay Lôi Thiên Tuyệt lại lần nữa thúc động phá quyết.
Hắn ta chuẩn bị gặp hư ảnh thần hồn của Liễu Thiên Nam, thương định đại kế thống trị tinh hệ.
Đúng vào lúc này.
Trước mắt hiện lên gợn sóng hư không, khiến cho Lôi Thiên Tuyệt nhìn chăm chú đến ngây người.
Sau khi nhìn chăm chú một lúc, có một vị nam tử xa lạ cả người quấn đầy băng vải, tuy cả người có khí tức Nhân tộc, nhưng ngoại trừ điều đó ra không có dư động nào khác, thoạt nhìn giống như là thi thể vậy.
Đột nhiên có một người như thế nhảy ra, đổi thành ai cũng đều sẽ vì đó mà chấn động.
Lôi Thiên Tuyệt nhíu mày, lạnh giọng giậm chân lên tiếng quát lớn.
“Ngươi là người nào?”
“Hung cảnh Thiên Sơn này là vị trí tích thế của bản tọa, hậu bối vô tri sao dám quấy nhiễu!”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời.
Người đến không sợ hãi một chút nào, sau khi mỉm cười quan sát bốn phía, thì đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước.
“Ừm, không tệ.”
“Hoản cảnh của nơi này tạm được, có chút tính nghệ thuật, cũng có chút giá trị há hoại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận