Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1157: Tiếp tục lừa gạt

"Tốt!"
Vẻ mặt Ác Lang hưng phấn, vỗ bả vai Cầu Đại.
"Đại à, lần này ma thành ta có thể vượt qua kiếp nạn này không thể bỏ qua công lao của hai huynh đệ ngươi" Ác Lang tán dương.
"Đại nhân, đều là chuyện nên làm mà".
Cấu Đại Cấu Nhị sờ soạt một chút mồ hôi lạnh trên trán, rồi thả lỏng một hơi, nói tiếp: "Xem ra hiện tại nhân loại kia bắt đầu tin tưởng, phải tiếp tục thôi, trò bịp này tiếp tục diễn tiếp".
"Ừm, nói hay lắm, ta sẽ để bọn hắn tiếp tục chú ý, chúng ta cứ ngồi yên đây đợi tin tức là được!"
Tâm tình Ác Lang rốt cuộc cũng được buông lỏng.
Mà Dịch Phong đang đi lại trong thành phát hiện ra càng ngày càng nhiều nhân loại.
Ngược lại ma vật dần đần không thấy đâu.
"Xem ra toà thành này cũng không hề bị luân hãm hoàn toàn, chỉ có vài ma vật lui tới ở ngoại ô thôi."
Nhưng nhìn dáng dấp run cầm cập của những người xung quanh, xem ra đã bị ma vật dọa một trận không hề nhẹ.
Đều là những người đáng thương mà!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy người gặp ở đây đều kỳ quái quá chừng.
Đi trên đường toàn quái dị, có bát tự nội ngoại, có chân vòng kiền, đúng là vô cùng kỳ quặc.
Dáng dấp cũng vậy, một lời không nói hết, mắt mũi không đối xứng, xấu vô cùng.
Nhưng mà dù sao cũng là dân bản địa, khí hậu khác nhau, Dịch Phong không để ý quá nhiều.
Tỷ như kiếp trước cũng đủ loại màu da, thậm chí là có vài bộ tộc khác biệt.
Dạng gì cũng được, miễn không phân biệt giàu nghèo.
Hơn nữa, nhìn người da vàng xem, không phải đẹp trai mỹ lệ hơn sao?
Không nghĩ tiếp nữa, Dịch Phong tiếp tục đi.
Đi được một hồi, Dịch Phong bắt đầu lải nhảu trong miệng.
"Cái phá thành này kì lạ quá đi, tuy bị ma vật xâm lấn, nhưng tốt xấu gì vẫn phải có vài thương điếm làm ăn chứ, con người cần phải sinh sống mà!"
Dịch Phong nói không sai.
Ổ nơi vừa nghèo khó vừa hỗn loại, chỉ cần có người ở thì sẽ kiếm được lời.
Nhưng mà.
Dịch Phong không biết rằng, một câu nói vô tình này được truyền đến chủ điện ma thành, gây xôn xao hết lên.
Ác Lang bước qua bước lại trong điện.
"Qua loa sơ sài quá."
"Nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu không nghĩ ra biện pháp, ma đầu kia điều tra manh mối cho coi."
Ác Lang lo lắng nói.
"Nhanh, tuyền lệnh xuống, bất kể thế nào cũng phải để cái thành trì này không khác gì thành trì của nhân loại, trở lại nguyên vẹn."
"Làm ăn, mở tiệm cơm, bày sạp phải an bài xong xuôi cho ta."
"Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại không được để hắn nhìn ra đầu mối."
"Nếu ai lộ tẩy, tộc nào xảy ra sai sót thì ta sẽ đi diệt tộc đó".
"Tóm lại, đến chết cũng không được để hắn phát hiện ra có gì không thích hợp."
Ác lang trực tiếp hạ lệnh, từ đại điện ma thành truyền ra.
Mà trong thành cũng nhanh chóng hành động.
Từng ma vật biến thành nhân loại bắt đầu mở sạp mở tiệm trên phố, nhất là câu uy hiếp diệt tộc kai của Ác Lang khiến thủ lĩnh trong Ma tộc đích thân hướng dẫn, sợ xuất hiện bất kỳ sơ suất nào.
"Chà?"
"Cuối cùng cũng có chút hương vị đường phố".
Dịch Phong nhìn hai bên đường bày sạp, trên mặt lộ chút vui sướng.
Không khỏi cảm thấy nhạt miệng, bước nhanh về phía hàng rong bên cạnh.
Cổ Hùng thủ lĩnh Hùng tộc xem thuộc hạ bán hàng mà trong lòng sợ hãi sẽ xảy ra sơ suất gì, cho nên mới đích thân hạ mình, nhưng hắn không ngờ rằng lần này thật sự đụng phải ác ma kia.
Nhớ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn cắn răng đứng vững, mặt không đổi sắc nhìn Dịch Phong, nội tâm tận lực duy trì vẻ yên lặng.
"Cái quán này của ngươi chẳng có gì cả, rốt cuộc là bán gì đây?"
Vốn Dịch Phong đang vô cùng chờ mong, nhìn thấy một cái thớt gỗ với một cay đao, cọng hành cũng không có, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Cổ Hùng nghe xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Có, có chứ".
Hắn khó khăn lắp ba lắp bắp nói ra âm thanh không quá thuần thục.
"Hả, cái đó là cái gì vậy?"
Dịch Phong nghi ngờ hỏi.
Cố Hùng ấp úng rất lâu mới rặn ra hai chữ.
"Tay... tay gấu."
"Chà, có thứ tốt vậy sao?"
"Cho ta một cái, ta muốn nếm thử ra sao."
Dịch Phong mong đợi, hào khí nói: "Cho ta một cái tay gấu với một bình rượu."
"Được được được..."
Cổ Hùng run rẩy đáp lại.
Đứng đó buồn bực một lúc lâu, nhớ tới mệnh lệnh của Ác Lang truyền xuống, hắn xòe tay ra, cắn răng một cái, chặt tay mình xuống.
Sau đó giấu phần tay đứt vào trong áo, nghiêm túc chiên cánh tay của mình.
Ác Lang đang cực kỳ quan tâm đến nơi này lập tức lau mồ hôi.
Bọn hắn bình thường sao mà biết bày sạp bán hàng là thế nào đâu!
Trong lòng âm thầm tán thưởng Cổ Hùng.
Thật là thông minh lanh lợi.
Lập tức thêm một mệnh lệnh được truyền xuống.
Sau khi mọi người nhận lệnh khẩn cấp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hiển nhiên là vì không một ai muốn nối gót Cổ Hùng.
"Đúng rồi còn rượu nữa, tên ác ma này muốn uống rượu!"
Ác Lang lại thêm một nan đề khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận