Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1730: Tất cả giống như trò đùa (1)

“Ạch…”
“Lộc cô nương, mắt ngươi có cát bay vào hả? Hay là ta thổi cho ngươi một chút?”
Lộc Thư Dao nghe xong cứng đờ.
Vất vả lắm mới ấp ủ ra được loại không khí mập mờ này, trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, chỉ còn lái sắc mặt lúng túng của nàng, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, sắc mặt đỏ bừng.
Đáng ghét!
Người này nhìn thấy mị thuật của nàng thì cũng thôi đi, còn lên tiếng trêu chọc như thế, không hiểu một chút phong tình nào, đúng thật là một tên đầu gỗ.
Tức chết người ta rồi!
Trong chốc lát mọi loại mị thái tiêu tán, trong lòng Lộc Thư Dao xấu hổ giận dữ đan xen.
Cứng người ngồi chưa đến mấy giây, nàng chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng, lòng bàn chân đều sắp móc ra một đoạn văn nhỏ rồi, hận không thể dùng văn chương để lên án Dịch Phong!
Nhưng khi nàng đối mặt với hai con ngươi của Dịch Phong.
Chỉ nhìn thấy thanh mâu không chút gợn sóng, phảng phất như là đã trải qua vạn năm tang thương.
Nào có một chút ý trêu đùa nào?
Lập tức.
Lộc Thư Dao giật mình tỉnh lại.
Vị tiên sinh này yêu thích thư họa, sao có thể không hiểu phong tình chứ?
Tuyệt đối không thể nào!
Vừa rồi hắn khôi hài mở miệng, nhất định là cố ý làm thế.
Vì để, chính là để bản thân nàng biết khó mà lui.
Tê…
Đột nhiên Lộc Thư Dao bừng tỉnh.
Hóa giải Thiên Hồn Đại Pháp một cách nước chảy mây trôi, vị tiên sinh này đúng thật là có thủ đoạn đáng sợ, từ chối nhã nhặn không dành một chút tình cảm nào như thế, nhất định là đã quyết tâm, nhất định là muốn nâng đỡ Lộc Tâm Lan!
Đoán được chân tướng, Lộc Thư Dao rất không cam tâm!
Không biết làm thể nào để đả động át chủ bài của đối phương, nàng đành phải từ bỏ ý muốn giao hảo.
Đồng thời trong mắt lóe lên một vòng lạnh lùng.
Việc đã đến nước này.
Nàng không chiếm được loại nhân vật này, vậy thì chỉ có thể giết chết người này, tuyệt đối không thể để cho người khác sử dụng.
Trong lòng hiện lên kế hoạch hung ác.
Lộc Thư Dao lập tức lui ra phía sau ngồi xuống, trên mặt mang ý cười lễ nghi.
“Tiên sinh nói đùa, tiểu nữ không sao.”
“Hình như tiên sinh cũng không có hứng thú uống rượu, nhất định là tiên nhưỡng bình thường này khó lọt vào mắt đi?”
Nói rồi, Lộc Thư Dao quay về phái ngoài cửa dặn dò.
“Người đâu, lấy tiên nhưỡng bản tiểu thư trân tàng ra đây.”
Chưa đến mấy giây.
Nha hoàn ở bên cạnh đã dâng lên một bình rượu ngon, bầu rượu vô cùng tinh xảo, lũ khắc phù vân tiên hạc, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm, hương thơm say lòng người tiêu tán khắp nhã gian.
Dịch Phong cũng nhìn đến hiếu kỳ.
“Đa tạ tiểu thư khoản đãi, không biết đây là rượu gì?”
Lộc Thư Dao chậm rãi đứng dậy, tự mình rót rượu cho Dịch Phong.
“Tiên sinh minh giám.”
“Rượu này chính là dùng thiên tuyền của đảo đen ủ chế mà thành, bên trong có mười tám loại bảo tài trân quý, ban đầu uống giống như nước, nuốt xuống mới biết hương thơm vô cùng thanh khiết, ở trong răng môi ba ngày không tán, mong rằng tiên sinh thưởng thức tỉ mỉ…”
Sau khi giới thiệu, Lộc Thư Dao nhẹ nhàng nhấn vào cơ quan của bầu rượu.
Cũng rót đầy một ly cho mình, vững vàng giơ lên.
“Mời!”
Dịch Phong nghe xong càng hiếu kỳ hơn, không có bất kỳ hoài nghi nào, trực tiếp nâng chén rượu một hơi cạn sạch!
Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Trong lòng Lộc Thư Dao vô cùng đắc ý, thần sắc cũng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.
Đây chính là Vạn Độc Nhưỡng!
Trong đó luyện hóa ngưng kết vạn độc, không mùi không vị không dễ dàng phát hiện, lại thêm bầu rượu âm dương, tài tình rót rượu, loại bỏ lo nghĩ của đối phương, chiêu dùng rượu độc này có thể nói là vô cùng cao minh!
Cho dù là vị tiên sinh này.
Một khi uống Vạn Độc Nhưỡng vào, cũng chắc chắn sẽ chết.
Lộc Thư Dao thấy kế sách thuận lợi, phảng phất như lại có tự tin khống chế tất cả!
Nhưng yên lặng chờ một lúc.
Dịch Phong vẫn như trước sắc mặt không thay đổi, ngược lại chẹp chẹp miệng, một bộ dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
“Ừm, ngửi rất thơm, nhưng uống lại không có hương vị gì, làm phiền Lộc tiểu thư lại rót thêm cho ta một ly nếm thử một chút?”
Trong nháy mắt Lộc Thư Dao kinh hãi đến ngón tay ngọc nắm nhẹ, trong lòng cũng lẩm bẩm.
Không thể nào.
Uống Vạn Độc Nhưỡng vào sẽ chết tức khắc, có thể nói là thiên độc của đảo đen, tại sao lại có thể không có chút tác dụng nào?
Lẽ nào tu vi của người này quá mức cao thâm, nhất thời có thể ngăn chặn được độc tính?
Cũng được.
Vạn Độc Nhưỡng đúng là rất hiếm, nhưng nếu như đã muốn cung tiễn vị này đi, vậy thì cứ để cho hắn uống đủ, cũng coi như là một loại kính trọng.
Lộc Thư Dao mỉm cười rót rượu, vẻ chờ mong trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng đợi đến khi bình rượu lật ngược, Dịch Phong vẫn sắc mặt đỏ hồng như trước.
Cuối cùng.
Lộc Thư Dao không ngồi yên được nữa!
Đột nhiên cầm bầu rượu lên nhìn kỹ, càng nhìn trong mắt càng lộ ra vẻ chấn động!
Bầu rượu đã thấy đáy…
Vị tiên sinh này thật sự uống hết một bình Vạn Độc Nhưỡng, nhưng lông tóc không hao tổn gì, tu vi thật sự khủng bố như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận