Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1234: Giấc mộng không liên quan

"Rắc!"
Lúc này vô số băng lạnh từ trên trời ập xuống.
Lấy áo choàng đen làm trung tâm, đóng băng ba vạn dặm.
Bọn hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ thể dưới lớp áo choàng đen mỏng manh kia không nhịn được run bần bật trong cái lạnh cực độ.
Nhưng hắn ta vẫn đứng thẳng như cũ, đứng trên không trung chưa từng lùi bước.
"Vù?"
Sau khi băng lạnh qua đi trời đất đã trở thành một vùng biển lửa.
Khi băng và lửa giao thoa nhau, áo choàng màu đen biến mất, lộ ra kim thân lấp lánh chói mắt.
Bầu trời.
Có tiếng sấm rên, gió mây càn quét, phá vỡ tầng mây, vậy mà đang ngưng tụ một trụ sét đường kính vạn dặm.
"Ầm !"
Tia sáng sấm sét rọi xuống, đánh vào kim thân, vầng sáng kim thân ảm đạm hơn không ít.
Cùng lúc khi áng sáng sấm sét bao trùm, mặt đất lại cuốn lên lốc xoáy bão táp, gió bão quét qua biển lớn, san phẳng núi sông, chỉ chốc lát sau đã điên cuồng cướp đoạt cả kim thân bao phủ trong đó.
Bão táp qua đi, kim thân ảm đạm không phát sáng, xuất hiện từng vết nứt.
Nhưng không có cơ hội để thở dốc, tầng mây lại lẫn nữa bị phá vỡ, ánh sáng chiếu rọi xuống dưới.
Trong chớp mắt, cả thế giới được bao trùm trong một vùng sáng trắng, dường như muốn làm tan chảy mọi thứ, nhất là chỗ kim thân kia như thể là tiêu điểm của tất cả ánh sáng trên thế giới.
Ánh sáng trôi qua.
Màn đêm vĩnh cửu kéo đến.
Bóng tối vô tận khiến người ta không nhìn thấy ánh sáng, ngay cả linh hồn cũng bị bao phủ trong đêm tối vươn tay không nhìn thấy năm ngón này.
Sau khi ánh sáng và bóng tối giao nhau, kim thân rắc một tiếng vỡ ra, trực tiếp tan biến, bóng người đứng ngạo nghễ trước đó đã hóa thành xương trắng.
Nhưng cho dù chỉ là xương trắng, vẫn đứng ở thế gian như cũ, ngạo thế chín tầng mây!
Lúc này.
Ở một nơi sâu thẳm vũ trụ.
Có tiếng chuông vang lên.
Toàn thân xương trắng căng chặt.
Sức mạnh thần bí xuyên phá vũ trụ, đột phá tất cả mọi thứ ập đến, bao bọc người xương trắng.
Người xương trắng gần như tan rã, cơ thể trên không trung chìm rồi lại chìm.
Nhưng chính vào lúc này, nơi sâu thẳm vũ trụ lại vang lên tiếng chuông, liên tiếp không ngừng...
Âm ẩm ầm ầm...
Cơ thể người xương trắng lung lay sắp vỡ, xương cốt trên người cũng dần dần nứt ra, nhưng từ đấu đến cuối hắn ta vẫn không ngã xuống.
Ngay lúc này, tiếng chuông thứ chín vang lên.
Dường như tập hợp tất cả sức mạnh của tám tiếng chuông trước đó, cơ thể của người xương trắng từ trên không trung rơi xuống, tốc độ nhanh đến độ ma sát ra tia lửa kịch liệt với không khí, cả một khoảng không tóe ra tia lửa khắp nơi.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Trên bầu trời, hồi phục lại vẻ thoáng đãng, trở về là một vùng trời chân chính.
Mặt đất cũng khôi phục lại nguyên trạng, non xanh nước biếc, bừng bừng sức sống.
Mà áo choàng đen chỉ còn lại bộ xương trắng kia cũng đã không còn thấy bóng dáng.
Dịch Phong nằm trên bãi cát.
Đột nhiên giật mình.
Sở trán, vậy mà đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Mẹ nó, chuyện gì vậy, sao lại đột nhiên mơ thấy giấc mộng kì lạ như vậy?"
"Hơn nữa hai đoạn trước sau, liên tiếp đến độ mẹ nó quá đột ngột rồi?"
"Không thể nói là không có liên quan gì, quả thật là chẳng chút liên quan!
Dịch Phong hùng hổ phỉ nhổ.
Nếu nằm mơ thấy mình sau khi chết thành tiên cần phải trải qua độ kiếp gì đó, vậy thì còn nói được.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, người mặc áo choàng đen chịu đựng vô số phép tắc vũ trụ kia hoàn toàn không phải hắn.
Bản thân mình chết đi, người khác chịu đựng phép tắc trời đất là cái quỷ gì?
Hoàn toàn nói không thông mà!
Giấc mơ này thật sự quá khác thường, khiến Dịch Phong hoảng hốt.
Sau khi vốc nước lạnh bên bờ biển rửa mặt rồi lại ăn lương khô, Dịch Phong mới lắc đầu thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngác.
Sau đó hắn lấy một tấm bản đồ ra.
Tìm vị trí Kiếm Cốc mà Phiêu Diêu Hồng ở.
Bởi vì lúc đầu khi từ biệt Phiêu Diêu Hồng từng nói với hắn, nếu truyền thừa thành công có thể đến Kiếm Cốc tìm nàng ta, nàng ta sẽ lập ra kế hoạch tử vong sau đó cho hắn.
Mặc kệ kế hoạch tử vong có đáng tin hay không, Dịch Phong trước mắt không có đường đi chỉ đành đến đó một chuyến.
Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn đến đảo dịch chuyển, từ đó ngồi thuyền công cộng đến Kiếm Cốc.
Dù sao với bến cảng trung tâm như đảo dịch chuyển mà nói, đã liên kết với trận dịch chuyển thông đến các khu vực, lại gần như là trạm mà các con thuyền công cộng lớn nhất định phải đi qua.
Kiếm Cốc cũng không hổ có tên là Kiếm Cốc.
Vừa bước vào vùng đất này đã cảm giác một luồng khí xơ xác tiêu điều.
Người người trên đảo đều luyện kiếm, ngay cả mấy tiểu hài tử chơi đùa trên đường bên hông cũng giắt theo thanh kiếm.
Đương nhiên khiến người ta chú ý nhất còn có thanh cự kiếm đứng sừng sững giữa Kiếm Cốc.
Cự kiếm được khóa lại bằng tám xích sắt lớn, cắm thẳng vào mặt đất chĩa lên trời, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận