Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1299: Cuối cùng chúng ta vẫn đến muộn (2)

Ngay sau đó, chuôi kiếm nào đó sau lưng cũng gào thét một tiếng, một tàn hồn bay ra.
Sau đó ngàn vạn thanh kiếm phía sau liên tiếp gầm thét, từng tiếng không ngớt lọt vào tai.
Từng tàn hồn bay ra, tiến về phía Lâu Bản Vĩ.
Không lâu sau, cả mộ kiếm đều truyền đến tiếng rên la bi ai.
Có điều trong chớp mắt, xung quanh Lâu Bản Vĩ đã bị vô số tàn hồn vây quanh, hợp thành một dòng xoáy cực lớn.
Lâu Bản Vĩ nhấc tay, một luồng sáng trắng giữa trung tầm vòng xoáy xông thẳng lên trời. Bầu trời bị xé rách thành một lỗ thủng.
"Về nhà thôi." Hắn ta khẽ khàng nói một câu.
Những tàn hồn kia dung nhập vào luồng sáng trắng, thuận theo ánh sáng trắng thoáng chốc tràn vào màn trời bị xé rách kia.
Cùng lúc này, Phiêu Diêu Hồng cũng đang ở trong mộ kiếm.
Vốn dĩ ngồi nơi này chờ chết.
Nhắm mắt tĩnh tu.
Bỗng nhiên nghe thấy kiếm xung quanh mình bắt đầu gào thét, đột ngột mở mắt.
Lọt vào tầm mắt chính là vô số thanh kiếm cắm xuống đất quanh người mình bắt đầu run rẩy. Tiếng gào thét ngày càng lớn, khiến nàng ta trợn to mắt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Phiêu Diêu Hồng ngơ ngác.
Ngay sau đó, nàng ta nhìn thấy trong mỗi một thanh kiếm đều có thứ gì đó như khí tức bay ra, lao về nơi nào đó.
Từng luồng từng luồng, tràn về phương hướng mộ kiếm lão tổ tông.
Rất nhanh khí tức trong không khí ngưng tụ thành cảnh quan hùng tráng như dòng sông, nàng ta kinh ngạc sửng sốt.
Cho nên đứng dậy nhìn về phía mộ kiếm lão tổ tông.
Lại trông thấy những khí tức kia hợp thành vòng xoáy, vây quanh nơi nào đó xoay chuyển với tốc độ cực nhanh.
Mà trong vòng xoáy là cái gì, Phiên Diêu Hồng hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Nàng ta muốn tiến về trước để nhìn rõ ràng.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sáng trắng xông thẳng lên trời, trực tiếp... xé rách bầu trời thành một lỗ thủng! ! !
Phiêu Diêu Hồng kinh ngạc trợn to mắt.
Trông theo những luồng khí tức tràn vào lỗ thủng bị xé nát kia.
"A !" Phiêu Diêu Hồng kinh hãi hít khí lạnh.
Trong đầu nàng ta trống rỗng.
Chẳng qua còn chưa đợi nàng ta phản ứng lại, những khí tức kia đã biến mất không thấy đâu.
Mà cả mộ kiếm cũng trở lại vẻ yên tĩnh.
Ngay cả bia mộ của lão tổ tông cũng tĩnh lặng như lúc bình thường.
Tất cả thay đổi chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Nhanh đến mức khiến Phiêu Diêu Hồng còn tưởng bản thân đã nảy sinh ảo giác.
Phiêu Diêu Hồng nhìn thoáng qua xung quanh, đâu đâu cũng giống hệt như ban nãy.
Cũng phải.
Bầu trời sao lại bị xé rách thành một lỗ thủng được.
Phiêu Diêu Hồng vỗ mặt mình: "Tỉnh táo chút tỉnh táo chút!"
"Nhất định là ta sắp chết đến nơi mới sinh ra ảo giác."
Nàng ta thở phào một hơi, ngôi lại chỗ cũ.
"Vẫn nên ngoan ngoãn chờ chết thôi" Nàng ta thầm nghĩ, sau đó an ổn nhắm mắt lại.
Mà Dịch Phong lúc này xoay một vòng lại trở về cửu giới.
Gió thổi qua nhánh cây vang lên tiếng xào xạc. Ánh nắng buổi ban trưa xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất lồi lõm không bằng phẳng, lấm tấm những đốm sáng lười biếng.
Buổi trưa như thế này vốn nên yên tĩnh, tiếng gió và ánh mặt trời đều phải lộ ra sự yên tĩnh buồn tẻ.
Chẳng qua...
Trong tiếng gió và ánh nắng lúc này lại tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Lời tâm tình ngọt ngấy bay trong gió, nô đùa liếc mắt đưa tình khiến người ta nổi da gà.
Vẻ mặt Dịch Phong mờ mịt nhìn xung quanh.
Hắn rời Cửu giới bao lâu? Sao lại có cảm giác thay đổi trời đất mới vậy nhỉ? ?
Lúc này, hai người trên đường nắm tay nhau đi qua trước mặt hắn.
Một người trong miệng còn ngậm một miếng điểm tâm, đút cho người còn lại một miếng.
"Đáng ghét, người ta đã tích cốc rồi!"
Nữ nhân nũng nịu đánh nam nhân kia.
"Tích cốc thì tích cốc, nhưng trong điểm tâm là tình yêu ngập tràn ta dành cho nàng mà?" Nam nhân vì ăn điểm tâm mà nói không rõ, cười tủm tỉm lại lần nữa sáp đến gần nữ nhân.
Nữ nhân nũng nịu há miệng nhận lấy.
Hai tay Dịch Phong khép trong tay áo, nhìn hai người đi qua gần trong gang tấc, nuốt nước bọt.
Sau đó ầm thầm trợn mắt nhìn về nơi khác.
Vừa quay đầu lại trông thấy hai người tóc bạc trắng chống gậy ngươi truy ta đuổi.
Không chỉ ngươi truy ta đuổi, còn liếc mắt đưa tình...
Dịch Phong vội vàng lách người nhường đường!
Nhìn dáng vẻ sắp té ngã đến nơi.
Đừng đụng trúng ta đấy...
Dịch Phong nghe mà da đầu cũng muốn nổi da gà...
Cách đó không xa, tình nhân thành đôi thành cặp còn đang khăng khít thân mật. Trên lầu thì khanh khanh ta ta, dưới lầu thì ôm ôm ấp ấp, trên đường thì liếc mắt đưa tình...
Dịch Phong rùng mình, tăng nhanh bước chân rời đi.
Cửu giới bây giờ sao lại giống như kỹ viện thế này.
Có điều trước mắt hắn không có tâm tư lo mấy chuyện đó, chỉ muốn sớm ngày tìm thánh nhân Bạch Hoàng trong truyền thuyết kia mới là vương đạo.
Nhưng nghe ngóng một lượt hoàn toàn không tìm hiểu được tung tích của Bạch Hoàng.
Cũng phải.
Người ta đường đường là thánh nhân, giai đoạn hiện nay có không ít người muốn cọ chút cơ duyên với nàng ta, sao nàng ta có thể dễ dàng để lộ hành tung được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận