Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 416: Không dứt

"Ta nhớ rằng mấy trăm vạn năm trước, không phải Tiên Giang đại lục này có một tên phi thăng giả không nghe quản giáo nên ta đã trừng phạt bọn họ vĩnh viễn không được phi thăng sao, sao lại có phi thăng giả lên đây được?" Tô Huyền Quân trầm giọng hỏi.
"Châu chủ, đây chính là nguyên do ta muốn bẩm báo ngươi."
Thuộc hạ nói: "Không biết vì nguyên nhân gì mà Tiên Giang đại lục này lại nhận được nước tiên, nhất định là xuất hiện người nào đó khiến biến cố này xảy ra."
"Người nào đó gây ra biến cố ư?"
"Đám người hạ giới cấp thấp này còn có thể phá được phong ấn của ta nữa ư?"
"Đối bọn họ mà nói, ta là trời, không thể trái.
Tô Huyền Quân hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy nên không thể nào có việc có người gây ra biến cố này được, hơn nữa những biến cố khác cũng không thể xảy ra..."
Nói đến đây, hắn nhìn về đại điểu đen ở trước mặt mình.
Hắn phân phó: "Hắc Vũ, ngươi đi xuống Tiên Giang đại lục một chuyến, tra rõ cho ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, trở về bẩm báo ta biết".
Đại điểu đen ấy kêu lên một cách tự hào, sau đó biến thành một ánh sáng màu đen rồi lập tức biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Không bao lâu, hắn đã đến được màn chắn giữa đại lục Tiên Giang và Thanh Ngọc Tiên Châu.
Đúng lúc ấy, hai cao thủ từ Tiên Giang địa lục xuất hiện, vượt qua rào chắn và tiến vào tiên giới.
"Nếu như châu chủ đã trừng phạt đám người hạ đẳng các ngươi không được phi thăng thì cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng không có tư cách tiến vào tiên giới".
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống liếc hai cao thủ đến từ đại lục Tiên Giang. Đột nhiên móng vuốt sắc bén hiện ra, xẹt ngang bầu trời.
"Xoẹt!"
Thậm chí hai người bọn họ còn chưa có thời gian để nhìn xem tiên giới này như thế nào thì họ đã hồn phi phách tán rồi.
Sau đó, Hắc Vũ cũng không liếc nhìn họ nữa, dù chỉ một chút cũng không.
Dù sao trong mắt hắn, bọn họ cũng chỉ là đám Nhân Tiên nhỏ bé vừa đến tiên giới mà thôi.
Sự tồn tại của bọn họ cũng chỉ như một con kiến bình thường, không đáng để hắn quan tâm.
Hắn kiêu ngạo mà cao giọng hú lên khiến cho không ít tiên nhân bình thường xung quanh sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên. Lúc này, hắn hoá thành ánh sáng màu đen ma mị, tiến vào màn chắn giữa hai giới.
Sau một đoạn dịch chuyển ngắn, Hắc Vũ đã đến Tiên Giang lục địa.
"Yếu thật đấy!"
"Cái nơi cấp thấp này thật sự có thể chỉ dùng một cái phất tay cũng đã làm cho nó bị phá hủy."
"Ái chà".
"Một con bò sát nhỏ hả?"
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua rồi phát hiện có một con yêu thú cấp Yêu Hoàng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Thứ bò sát nhỏ không biết trời cao đất rộng!"
Hắn giễu cợt khinh thường, miệng sắc bén chậm rãi mở ra, tiếng thét chấn động núi rừng kèm theo một sức ép mạnh mẽ truyền ra tứ phía.
Dưới tiếng kêu của hắn, toàn bộ núi Mạc Phủ rơi vào trạng thái cực kì hỗn loạn.
Dù là yêu thú cấp cao hay yêu thú bình thường đều cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn.
Đây là một tiếng thét mang theo sức mạnh áp chế ngươi khác.
Mà con Yêu Hoàng phía dưới kia là kẻ đầu tiên chịu đòn, nó bò trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Đệch".
"Thứ chết tiệt gì phát ra tiếng kêu to thế nhỉ?"
Dưới một gốc cây nào đó trong rừng.
Dịch Phong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa mở mắt nhìn lên trời thì đã nghe thấy một âm thanh cực kỳ chói tay.
"Mấy con sâu con kiến bé tí kia mà cũng dám cản trở tầm mắt của ta sao?"
Hắc Vũ giễu cợt nhìn Yêu Hoàng đang bò lê lết trên mặt đất.
Với tư thái cao cao tại thượng, miệng hắn lại kêu lên âm thanh cao vút.
Với tiếng kêu này, Yêu Hoàng đang run rẩy cuối cùng cũng không thể chịu nổi áp lực, cuối cùng, nó đã tự nổ tung xác ngay tại chỗ.
"Lại kêu nữa?"
Cơn buồn ngủ của Dịch Phong lập tức biến mất, hắn cầm cung tên lên rồi đi về hướng mà âm thanh đó phát ra.
"Được!"
"Ta cho ngươi kêu này. Nếu như ngươi đã thích kêu như vậy thì ta sẽ bắt ngươi về, để lão tử nhốt ngươi phía sau núi cho thỏa sức mà kêu gào."
"Đúng lúc tiếng kêu của này to lắm đấy, e rằng mỗi ngày kêu vài tiếng là dọa mất mật mấy người bình thường rồi, có khi còn cho rằng sau núi có yêu thú ấy chứ".
"Một mũi tên trúng hai đích."
Nói xong, Dịch Phong nhìn lên đại điểu đen lớn đang bay lượn trên bầu trời, hắn rút cung rồi trực tiếp bắn một mũi tên lên trời.
Hắc Vũ tỏ vẻ khinh thường, đưa mắt nhìn Yêu Hoàng đã biến thành vũng máu đang nằm trên mặt kia đất rồi chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rít đột ngột vang lên.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy một mũi tên được bắn ra rồi bay về phía hắn.
"Có người dám tấn công ta?"
"Thật là nực cười".
"Ngươi nghĩ rằng đòn tấn công như này có thể làm ta bị thương được sao, chỉ sợ bổn tiên đứng im tại chỗ thì ngươi cũng chẳng làm gì được ta ấy chứ".
Hắn ta cười chế nhạo, mặt kệ để mũi tên kia bắn thẳng vào hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận