Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2327: Cửa trời vạn trượng (1)

Không hề ngờ được, lần chờ đợi này vừa chờ đã là thời gian vạn năm.
Tiểu viện vốn dĩ là vật thế tục, căn bản không chịu nổi ăn mòn của năm tháng, vách tường và phòng ốc, dần dần phong hóa như khói, đã không còn thấy dấu tích ấm áp viện lạc đã từng có, bốn phía địa điểm cũ của viện lạc cũng mọc đầy cỏ hoang.
Thôn xóm đã từng tràn ngập tiếng nói vui cười, đã biến thành sơn cốc hoang vu.
Chỉ có bóng hình xinh đẹp hao hết thọ nguyên, hóa thành tượng đá nhìn về cảnh đẹp trời chiều ở phía xa, tượng đá kia cũng đã đường nét mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình như có một giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, hai mắt ngóng nhìn về phía chân trời.
Ước định năm đó, đến chết cũng không đổi.
Một chút thâm tình, chân thành yêu vạn năm.
Trải qua thời gian vạn năm, Dịch Phong ở trong thần nguyên mộng cảnh trải nghiệm yêu hận tình thù, giống như sống lại một đời, mà thế giới hiện thực bị hắn quên đi, càng là biến hóa to lớn.
Vân Tinh.
Đảo Ám Ảnh.
Đại đội thủ vệ một ngày lại một ngày bảo vệ sự yên bình trong đảo, trải qua năm tháng thay đổi, vẫn không quên hứa hẹn năm đó.
Khổ nỗi thời gian vạn năm vô tình, đảo Ám Ảnh hướng tới ổn định, cuộc sống đô thị cũng bộc phát ổn định, không ít người cũng vì bảo vệ đảo Ám Ảnh tử chiến mà chết, cư dân thiên tư có hạn hao hết thọ nguyên cũng được chôn dưới đất sâu.
Vạn năm nay, mọi người vẫn luôn bảo vệ sự an bình của đảo Ám Ảnh, cho dù không có các vị thân truyền đại nhân tọa trấn, nhưng dựa vào mọi người trung thành bảo vệ, cùng với đủ loại bản vẽ và chỉ điểm mà Phương Tạo Vật đại nhân để lại trước khi đi, nơi này vẫn như trước vô cùng an ổn, xây dựng đô thị cũng hướng đến hoàn thiện.
Phố dài như rồng, xe cộ tấp nập.
Cảnh đêm đô thị phồn hoa, so với năm đó càng thêm lấp lánh lóa mắt, cầu vượt ngang dọc ở bên trong đô thị, thông suốt bốn phương toàn bộ đảo Ám Ảnh.
Vùng rìa thành thị và nông thôn, bây giờ cũng là cao ốc san sát.
Cửa đường cao tốc to lớn khí phái, một vị nam tử trung niên đầu đội mũ trắng, dẫn người đứng ở trước hố đào khổng lồ ở bên đường, trong mắt lộ ra mấy phần trầm ổn.
Chờ đã lâu, cũng không thấy bốn phía đất trời có chút dị thường.
Lúc này mọi người mới có chút an tâm lại, cảm khái năm tháng đã qua.
“Hô…”
“Bất tri bất giác đã qua thời gian vạn năm, không biết bây giờ các vị thân truyền đại nhân đang ở nơi nào, cũng không biết khi nào mới trở về?”
“Đúng vậy, chuyến đi này của các vị thân truyền đại nhân, thật sự quá lâu.”
“Lúc trước thời điểm ta gia nhập đảo Ám Ảnh, vẫn chỉ là tên tạp dịch, bây giờ đã trở thành một thành viên của công ty xây dựng, thăng lên làm kỹ thuật viên, đúng thật là thời gian như thoi đưa.”
Nghe thấy lời nói của mọi người, nam tử trung niên đầu đội mũ trắng cũng khoanh tay trang nghiêm lên tiếng.
“Bất luận khi nào các vị thân truyền đại nhân trở về, chúng ta đều phải vẫn luôn tiếp tục thủ vững, đây là chức trách của người là một thành viên của đảo Ám Ảnh, cũng là nghĩa vụ chúng ta phải cố gắng!”
“Nếu không có đảo Ám Ảnh, là sao có thể có chúng ta ngày hôm nay?!”
Trầm giọng một câu, vô cùng uy thế.
Hơn mười người nhân viên đầu đội nón bảo vệ, đều cung kính hành lễ.
“Vâng, Hùng quản lý!”
Sau khi cung kính hành lễ, mọi người đứng dậy nhìn thấy Hùng Trọng chắp tay đứng thẳng, cả người tản ra khí thế uy nghiêm, không kìm nói sùng kính âm thầm bàn luận tán thưởng.
“Lời nói của Hùng quản lý rát đúng, quả thật là tấm gương của chúng ta!”
“Ai nói không phải chứ, ta nghe nói Hùng quản lý cũng không phải là người đến đảo Ám Ảnh chúng ta sớ nhất, nhưng dựa vào cố gắng từ từ ngộ đại đạo, thậm chí thành tựu vị trí quản lý bây giờ, cũng vượt ra lão Hùng quản lý năm đó!”
“Đúng là như thế!”
“Đúng thật là hổ phụ vô khuyển tử, thanh xuất vu làm mà!”
Trong lúc mọi người đang ghé đầu âm thầm bàn luận, không có chút nào keo kiệt lời nói ca tụng.
Đổi lại là năm đó, lời này rơi vào trong tay Hùng Trọng, chỉ sợ hắn sẽ có chút lâng lâng, nhưng bây giờ Hùng Trọng đã sớm trải qua sự tôi luyện của năm tháng, tâm cảnh và tầm mắt đều có tiến bộ cực lớn, mỗi lời nói hành động đều đã không thua phong phạm của phụ thân hắn năm đó.
Người thanh niên đã từng non nớt, đã lột xác thành quản lý đại nhân danh xứng với thực, khóe mắt đã nhiều thêm một chút nếp nhăn, cũng để chòm râu, cả người tản ra khí độ trầm ổn của nam nhân trung niên.
Lúc này nghe thấy mọi người âm thầm bàn luận, trong lòng Hùng Trọng cũng không kìm được hơi xúc động.
Vạn năm nay.
Hắn không ngừng cảm ngộ đại đạo, đột phá bình cảnh cấp Thiên, một lần hành động bước vào Hoang Cảnh thăng nhiệm thành quản lý, đã là nhân vật hiếm có trong đồng lứa trẻ tuổi của đảo Ám Ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận