Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1247: Thử độc (2)

Mọi người cảm khái không thôi, xôn xao giơ ngón cái với Dịch Phong.
Vẻ mặt ông lão xấu hổ, bắt đầu cực kì khách sáo với Dịch Phong.
"Công tử, thứ cho lão hủ nói thẳng".
Lúc này ông lão chắp hai tay nói: "Đảo Thiên Độc ta tuy rất thiếu người thử độc, nhưng một câu vì đại nghĩa, vì tương lai nhân loại của công tử, phẩm hạnh như vậy ngược lại khiến đảo Thiên Độc ta không dám để công tử báo danh".
"Thử hỏi một câu, nếu đảo Thiên Độc thật sự nhận công tử, sau đó chết trên đảo chúng ta, đảo Thiên Độc ta làm sao ăn nói với người đời?"
"Cho nên vẫn xin công tử trở về thôi, với phẩm hạnh của công tử tương lai nhất định sẽ có đất dụng võ, cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ ở Vân Tinh, cho dù tương lai yêu ma xâm nhập, công tử giữ lại tấm thân hữu dụng này nhất định cũng có thể cống hiến rất lớn cho nhân loại. Nếu chỉ thử độc trên đảo thật sự là nhân tài không được trọng dụng".
"Lão tiền bối nói đúng".
"Nhân vật bậc này nếu để lên đảo thử độc, thật sự là nhân tài không được trọng dụng".
"Đúng vậy, với phẩm hạnh của vị công tử này, thành tựu tương lai không giới hạn, không nên để hắn hi sinh như thế".
"Cho nên anh hùng, chúng ta đã nhìn thấy phẩm hạnh của ngươi, ngươi vẫn nên về thôi."
"Đúng thế, xin hãy về đi".
"Với phẩm hạnh của ngươi, chạy đi thử độc không đáng đâu".
Lời nói của ông lão lập tức được vô số người xung quanh tán đồng.
Vẻ mặt Dịch Phong lập tức đen thui.
Con mẹ nó chứ.
Lão tử chẳng qua không muốn nói bí mật của mình ra nên mới thuận miệng nói một câu như vậy.
Nhưng cái đám người này còn sợ mình chết rồi không được trọng dụng?
Muốn chết mà.
Sắc mặt hắn lập tức u ám, lời lẽ chính nghĩa quát lớn.
"Cái gì mà trọng dụng hay không?"
"Là ai nói lên đảo thử độc không đáng giá?"
"Hắc vực trước mắt, yêu ma xâm nhập, lãnh thổ nhân loại mười cái cũng chỉ còn một, loài người tràn ngập nguy hiểm".
"Người có chí khí trong thế hệ chúng ta thành lập Thiên Hạ Hội, sáng tạo đảo Thiên Độc. Vô số độc sư Vân Tinh tập trung trên đảo, lặng lẽ nghiên cứu, lặng lẽ tỏa sáng tỏa nhiệt, che giấu công danh, phòng ngừa chu đáo vì tương lai của nhân loại."
"Bây giờ bọn hắn gặp phải khó khăn, chạm đến nút thắt, người có chí khí trong thế hệ chúng ta phải nên hưởng ứng".
"Mà Dịch Phong ta chỉ là một người tu luyện bình thường, chỉ là một phần tử trong ngàn vạn con người, chết không đáng tiếc".
"Hơn nữa cái chết nhẹ tựa lông hồng nặng tựa thái sơn, nếu có thể dùng cái chết của ta đổi lấy ổn định cho tương lai loài người, cái chết của Dịch Phong ta sao có thể coi là không đáng giá được?"
"Cho nên báo danh hôm nay, có báo ta phải báo, không báo cũng phải báo!"
Dịch Phong vừa dứt lời, cả hiện trường lặng ngắt như tờ.
Tĩnh mịch như đã chết.
Tiếng ma sát khi lá cây rơi xuống đất, dường như cũng trở nên chói tai.
Ai nấy như được tiêm máu gà, nhìn Dịch Phong chăm chú bằng đôi mắt nóng bỏng.
Trong ánh mắt tràn ngập sùng bái, tôn kính, khâm phục.
Bởi vì lời nói của Dịch Phong đã mang đến tác động cực lớn cho thế giới tinh thần của bọn hắn.
"Hay!"
"Nói rất hay".
Cuối cùng sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
"Nói quá tuyệt."
"Đúng vậy, phẩm hạnh và cảnh giới của anh hùng hoàn toàn không phải thứ nhóm người chúng ta có thể tưởng tượng được".
"Người này sẽ là rường cột của nhân loại chúng ta!"
"Hay cho câu cái chết nhẹ tựa lông hồng, nặng tựa thái sơn."
"Trên người ta còn quá nhiều ràng buộc, nếu không ta thật sự hận không thể giống như vị anh hùng này!"
"Mặc dù ta rất muốn theo anh hùng, nhưng nghĩ kỹ lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể làm được".
Hiện trường, âm thanh bàn tán rộn rã như từng làn sóng ập xuống.
Có người nhiệt huyết sôi trào, có người âm thầm cắn răng không cam lòng, cũng có người theo sát Dịch Phong, báo danh ngay tại chỗ!
Nhưng nghe câu nói này của Dịch Phong, kích động nhất vẫn là mấy ông lão phụ trách báo danh đảo Thiên Độc.
Ông ta chống gậy đứng trước cửa run rẩy.
Tròng mắt đã sớm đẫm lệ.
Những độc sư bọn hắn tập trung ở đảo Thiên Độc, ngày không nghỉ đêm không ngủ vì đại kế nhân loại, chống lại khả năng yêu ma xâm nhập trong tương lai mà nghiên cứu cả ngày, thoạt nhìn đãi ngộ cực cao được mọi người tôn sùng, nhưng trên thực tế...
Nhưng trên thực tế không ai có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng bọn hắn.
Do đảo Thiên Độc là căn cứ nghiên cứu chế tạo độc dược, do đó cả đảo Thiên Độc lẫn những nơi gần đó đều không có vật sống, cho nên cuộc sống của những độc sư bọn hắn về cơ bản đều không có thú vui gì, thậm chí mỗi giờ mỗi phút đều phải chịu đựng mùi vị độc dược gai mũi khó ngửi kia.
Khó khăn lắm mới ra khỏi đảo một chuyến, người khác vừa nghe thấy người từ đảo Thiên Độc ra tránh còn không kịp, sợ dính phải chút độc dược ảnh hưởng đến bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận