Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1601: Trách nhiệm nguy hiểm (2)

Thấy dáng vẻ vội vàng giữ kín như bưng kia, Dịch Phong càng thêm chờ mong.
Nghiêm túc gật đầu, nhanh nhân bước về phía trước.
Xuyên qua Tiên môn cao mấy trượng, thuận theo con đường dài lát ngọc vòng qua quảng trường hải vân vây quanh, cuối cùng đi thẳng đến đại điện nguy nga.
Ngước mắt ngửa mặt nhìn lên.
Tấm biển cổ xưa, ba chữ Nguyệt Thần Điện to lớn chiếu sáng rực rỡ, tắm trong ánh nắng trời chiều, phát ra ánh sáng thần thánh không thể xâm phạm.
Thân là trưởng lão, Dịch Phong vẫn còn là lần đầu tiên đi đến đại điện của Nguyệt Thần Các, nhìn đến trong lòng chập trùng lên xuống, có chút kích động đối với sự mạnh mẽ của Nguyệt Thần Các, đồng thời càng tràn ngập chờ mong đối với kẻ địch mạnh mẽ hung hãn trong truyền thuyết.
Vững bước đi vào, trong điện đã là mọi người đều đến!
Toàn bộ trưởng lão hai bên ngồi xuống, đa số là lão giả tóc trắng.
Các trưởng lão trái phải ngồi song song, thánh nữ Thanh Doãn Tiêm Vân, điềm đạm nho nhỏ ngồi xuống thủ vị xếp bên phải, địa rất cao.
Trong cung điện to lớn như thế, chỉ có không đến hai mươi người ngồi, nhưng lại tràn ngập khí thế phi phàm, dung mạo của các trưởng lão người nào cũng có khí độ không tục phi phàm, nhìn lên đã khiến người ta cảm thấy không phải hạng người bình thường, có thể thấy được ít nhiều nội tình của Nguyệt Thần Các.
Ngồi ở trên ghế ngọc chủ vị, một vị nam tử trung niên vững vàng ngồi đó, khuôn mặt nho nhã mộc mạc, nhìn như bình thản, nhưng lại có năng lực trấn áp cao thủ khắp trận.
Người này, chính là các chủ Nguyệt Thần Các tên là Tiết Phụng Thiên.
Nhìn đủ loại cao thủ khí tràng không tầm thường, còn có cảnh tượng địa vị rõ ràng kia, trong lòng Dịch Phong có chút nắm chắc, cũng có mấy phần chờ mong.
Lần đầu tiên với thân phận là trưởng lão đi họp, ít nhiều vẫn là có chút căng thẳng.
Đặc biệt là, khi hắn bước vào đại điện, toàn trường đều đưa ánh mắt nhìn đến, phần quan tâm quá mức kia, hoàn toàn khiến cho người ta có áp lực không nhỏ.
May mắn là, Thanh Doãn Tiêm Vân mỉm cười đứng dậy.
“Dịch trưởng lão, bên này.”
Lúc này, Dịch Phong mới chú ý đến, bên phải còn giữ một vị trí trống, xếp hàng không cao không thấp, vừa vặn thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Muội tử này đúng thật là thú vị!
Dịch Phong cũng chắp tay hành lễ, nhanh chân đi về phía trước.
Một mời một ngồi này, đều bị các trưởng lão có mặt ở đây nhìn ở trong mắt, thể hiện không bộc lộ biểu cảm rõ ràng, nhưng đáy mắt đều hiện lên ánh mắt khác nhâu, đều là chiến thuật khách sáo hành lễ.
“Dịch trưởng lão.”
Ngược lại Dịch Phong cũng không để ý nhiều, liên tiếp đáp lễ.
Đồng thời, hắn cũng hành lễ mang tính chất tượng trưng với các chủ ngồi ở chủ vị, ân cần thăm hỏi.
Dường như các chủ rộng lượng hơn nhiều, khẽ gật đầu mỉm cười.
“Dịch trưởng lão, không cần đa lễ, mời ngồi xuống.”
Đợi đến sau khi Dịch Phong ngồi xuống.
Vị nam tử trung niên nhìn như bình hòa nho nhã này, đột nhiên tản ra khí tràng uy nghiêm, quan sát về các vị trưởng lão, thần sắc khác nhau trấn áp xuống dưới!
“Các vị!”
“Nếu tất cả các trưởng lão đều đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu thương nghị chuyện ứng đối với Xích Tiêu Thiên Tông.”
Một câu trầm ổn mở màn, tất cả trưởng lão nghe tiếng ngước mắt.
Trong nháy mắt.
Giữa sân lan tràn không khí trang nghiêm, không có người nào dám tự tiện lên tiếng.
Tuy Dịch Phong mới đến, nhưng cảnh tượng thế này hắn cũng không xa lạ gì, không khác gì so với việc kiếp trước đi làm mở cuộc họp, hết sức phối hợp với bầu không khí lăn lộn một chút là được.
Nhưng khi nghe đến Xích Tiêu Thiên Tông, hắn vẫn là cực kỳ để ý, vẻ mặt thành thật yên lặng nghe.
“Gần đây.”
“Đột nhiên Xích Tiêu Thiên Tông này vùng dậy, từ một môn phái nhỏ không có danh tiếng gì, trong nháy mắt đã trở thành Thiên Tông một phương, vượt xa mấy ngàn năm tích lũy của những Thiên Tông khác, loại tốc độ phát triển này, quá mức kinh người.”
“Không có ai biết được nguyên nhân bên trong nó vùng dậy được, nhưng sự ác độc của Xích Tiêu Thiên Tông này có lẽ các vị đã từng nghe, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã có hai Thiên Tông lớn bị hủy diệt, phàm là gặp phải thì không có một người nào sống!”
“Từ xưa đến nay, tông môn tranh đấu là chuyện thường tình, nhưng chưa bao giờ có người nào hung ác như thế, bây giờ Xích Tiêu Thiên Tông và Nguyệt Thần Các ta đã có cọ xát, đoán chừng sớm muộn gì chiến hóa cũng sẽ kéo đến tông môn ta, không biết ý của các vị thế nào?”
Mấy câu nói vang lên, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút ngưng trọng.
Mấy vị trưởng lão liên tiếp đứng dậy hành lễ, đảo mắt đã không ngừng tranh chấp.
“Khởi bẩm tông chủ, lão hủ cho là, Xích Tiêu Thiên Tông chẳng qua chỉ là nhất thời đắc thế, không cần quá mức để ý!”
“Trần trưởng lão, lời này sai rồi, bệnh không tiêu trừ, tai họa vô cùng! Lúc này để mặt kệ cho Xích Tiêu Thiên Tông tùy ý làm bây, tương lai sớm muộn cũng sẽ uy hiếp đến Nguyệt Thần Các ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận