Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 174: Thập Diện Mai Phục

Khả Dịch Phong nói với vẻ rất thoải mái, nhưng mấy người như Ngô Vĩnh Hồng lại không hề thoải mái như thế, tim lại treo lơ lửng một lần nữa.
“Này này…”
“Sao tiên sinh vẫn còn bình tĩnh thế!”
Ba người hoảng sợ không thôi.
Bởi vì, dù nói như thế nào thì đây cũng là sự tấn công của hai tên Yêu Tông, cho dù tiên sinh coi thường bọn họ, cũng không thể để hai tên Yêu Tông này tùy tiện tấn công chứ.
Hơn nữa, tấn công với mức độ như vậy, nếu thật sự đánh tới đây, có lẽ tiên sinh có thể bình yên vô sự, nhưng với mấy người bọn họ chính là gặp đại họa.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, cuối cùng, đám người Ngô Vĩnh Hồng không nhịn được nữa, chuẩn bị hỏi Dịch Phong.
“Thùng!”
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp nói ra, Dịch Phong đã gạt dây đàn. Dây đàn vừa động, khúc Thập Diện Mai Phục nổi tiếng ở kiếp trước, chậm rãi vang lên.
Trong phút chốc, truyền ra một cỗ sát khí, tràn ngập cả bầu trời.
Toàn bộ không gian, như được bao phủ trong một chiến trường, khiến người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đột nhiên căng thẳng.
Cũng vào lúc đó, theo sự dao động của dây đàn, một làn sóng vô hình dâng lên bầu trời.
“Rầm!”
Gần như ngay lập tức, hai quả cầu năng lượng khổng lồ, thậm chí còn chưa dao động nổi một cái, đã biến thành hư vô, như thể chúng chưa từng xuất hiện trước đây!
Hả!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Ngô Vĩnh Hồng đang lo lắng không thôi, dường như giật mình hóa đá ngay tại chỗ. Miệng hít khí lạnh, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.
Lỗ Đạt Sanh lại bị dọa, ngã vào hố phân, không để ý tới sự nhếch nhác của bản thân, trợn mắt nhìn thần tích phát sinh.
Hai đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
Vậy mà lại có thể.
Vậy mà lại có thể, bị phá bởi một nốt nhạc bâng quơ?
Đây là bản lĩnh tuyệt thế gì, chỉ có tu vi thông thiên gì đó, mới có thể làm được như vậy?
Nhìn lại dáng vẻ nhàn nhã nằm trên ghế của Dịch Phong, giống như là vừa làm một chuyện nhỏ, không đáng nói!
Mà Tu La và Phục Đạo nhìn thấy này một cảnh này, cũng sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, trong lòng lập tức lan tràn nỗi sợ hãi.
Vẻ mặt khó tin nhìn tên thanh niên đang nằm trên ghế kia.
Lúc này mới hiểu được, kẻ mạnh nhất võ quán này, không phải là ba tên Võ Tông như bọn họ thấy, mà là tên thanh niên đang nằm trên ghế, thoạt nhìn rất bình thường, vô cùng bình thường kia.
Bản lĩnh tuyệt thế bậc này, trực tiếp khiến hai người mất đi ý nghĩ chiến đấu.
Bởi vì hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Hai người liếc nhìn nhau, đã định thu hồi Già Thiên Tán, rồi rời đi.
Nhưng mà, lục huyền cầm trong tay Dịch Phong, lại đột nhiên truyền ra một nốt nhạc khác, bao phủ hai người Tu La và Phục Đạo.
Hai người mở to mắt.
Dưới luồng sức mạnh này, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ tuyệt vọng, hoàn toàn không biết phản kháng như thế nào.
Chớp mắt.
Năng lượng vô hình xuyên qua.
Nhị đại cao thủ Yêu Tông của Phệ Thiên Yêu Lang tộc, nháy mắt hóa thành hư vô, như thể bọn họ chưa từng tới đây.
Mà bầu trời.
Cũng khôi phục lại như trước.
Chỉ còn lại một chiếc ô lớn màu đen vô chủ, từ trên trời cao, từ từ rơi xuống.
Nhìn thấy một cảnh này.
Đám người Ngô Vĩnh Hồng kinh ngạc tới há mồm.
Cho dù, bọn họ biết thực lực của tiên sinh rất rất mạnh, nhưng mà, chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như thế.
Nhị đại cao thủ Yêu Tông!
Dường như là nhân vật có thể tung hoành khắp Nam Sa, cứ qua loa như vậy, đã bị chôn vùi trong tro bụi?
“Hở!”
Nhìn nhau chằm chằm, miệng hít khí lạnh, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc tuyệt đối!
Chẳng trách.
Chẳng trách tiên sinh xem thường sự tấn công của hai tên kia!
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại, mấy người bọn họ rất thiếu kiên nhẫn, quá nóng vội.
Cuối cùng.
Một khúc Thập Diện Mai Phục của Dịch Phong đã đàn xong.
Mặc dù, lục huyền cầm không thích hợp để đàn khúc này lắm, nhưng mà, xét về tổng thể thì nó cho cảm giác khá tốt, Dịch Phong khá hài lòng.
Hắn cười cười, nhìn đám người Ngô Vĩnh Hồng.
Lại phát hiện, tất cả bọn họ đều đứng ngẩn người, giống như kẻ ngốc vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của Dịch Phong, đám người Ngô Vĩnh Hồng nhanh chóng tỉnh táo lại, tự đáy lòng ca ngợi: “Uy của Tiên sinh, khiến chúng ta bội phục vô cùng!”
“Hôm nay chứng kiến, phong thái của tiên sinh, khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt!”
Nghe những lời khen ngợi này, Dịch Phong cũng đành cười trừ.
Mỗi một khúc như này thôi mà đã nịnh nọt thành như thế.
Nhưng mà, cũng có thể hiểu được, trước tiên, không nói tới cầm nghệ cao siêu mà hắn đã luyện tập theo yêu cầu của hệ thống, chỉ dựa vào khúc Thập Diện Mai Phục này, cũng đủ để khiến người ta thật sự rung động.
Đây còn là di sản văn hóa trong năm nghìn năm, ở quê hương kiếp trước của hắn!
“Chẳng có gì ghê gớm cả, bình tĩnh!”
Mặc dù, trong lòng Dịch Phong có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn khiêm tốn, xua tay, cười nói với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận